Hoàng Phủ Cẩn thấy
ông vạn phần kích động, hai mắt đỏ bừng, biết nội thương của ông sắp
phát tác vội vàng vươn tay đè hai vai ông lại: “Cha nuôi, đừng nói nữa
lê quý đôn.”
Diệp Tri Vân nhưng lại kích động không thôi, thần
sắc hiện ra vài phần điên cuồng: “Hắn đuổi Lưu Ngọc đi, vết thương cũ
của hắn lại tái phát, thân thể dần dần suy nhược khiến hắn không thể như trước nữa. Ha ha, không ngờ hắn cũng trúng kế sách của người khác.”
Hoàng Phủ Cẩn chấn động: “Cha nuôi? Vết thương cũ nào?”
Diệp Tri Vân cười ha ha, đắc ý nói: “Ngươi nghĩ ta làm sao mà bị thương? Với công phu của ta chẳng lẽ lại ngồi chờ chết. Nếu không hạ một viên độc
xà, ta chẳng phải không công chịu tội? Hắn cho rằng ta đã bị bắt, bị
trọng thương, bị hạ độc, lại diệt trừ thế lực Thái Bình các hầu như
không còn, chẳng lẽ ta là thịt bò trên thớt gỗ? Hắn không nghĩ tới ngươi lại là một đứa con tốt như vậy, vài tuổi đã có thể chủ quản khiến Thái
Bình các cách xa nguy hiểm. Có đứa con tốt như ngươi hắn cũng không biết quý trọng, hắn còn có tư cách gì tiếp tục chiếm lấy giang sơn?”
Hoàng Phủ Cẩn đỡ lấy ông, truyền nội lực vào trong cơ thể, áp chế chân khí
đang tán loạn để ông không bị tẩu hỏa nhập ma: “Cha nuôi, nếu cha để Lưu Niên cứu hắn, cần gì phải vì chuyện này mà canh cánh trong lòng. Người
sống được trăm năm, thời gian qua nhanh, không bằng chúng ta rời khỏi
nơi này.”
Diệp Tri Vân nói: “Ngu muội, ngươi cho rằng hắn sẽ để
cho các ngươi rời đi? Hắn tư lợi, giả dối đa nghi. Người hắn yêu hắn
phải bắt được, người thương hắn hắn cũng không buông tay. Phàm là có lợi với hắn, hắn đều muốn lợi dụng. Với uy danh oai chấn tứ hải của ngươi
cùng bản sự vơ vét của cải của nha đầu, ngươi cảm thấy hắn sẽ cam tâm
thả các ngươi đi? Trừ phi hắn chết, tân vương lên ngôi, nếu không các
ngươi nghĩ cùng đừng nghĩ. Ta để cho Lưu Niên cứu hắn là để cho hắn
không chết ngay được. Ta muốn để hắn từ từ chịu tra tấn, giống như những gì hắn đã làm với người khác.”
“Huống hồ, hắn vừa chết thiên hạ
sẽ đại loạn, đối với chúng ta cũng không phải điều tốt. Mà để cho hắn từ từ suy yếu, khiến hắn có thời gian nhận rõ sự thật, truyền ngôi vị
Hoàng đế cho tân thái tử, hoàng quyền chậm rãi được chuyển giao, thiên
hạ sẽ không loạn. Như vậy chúng ta không ai là tội nhân.”
Cảm xúc Diệp Tri Vân càng ngày càng điên cuồng, chân khí trong cơ thể càng thêm tán loạn, Hoàng Phủ Cẩn cơ hồ không thể áp chế được.
Hắn điểm
vào mấy đại huyệt của Diệp Tri Vân, nhắc nhở: “Cha nuôi, Vu Hận Sinh nói hắn là đứa con sau của Tiên Hoàng hậu, vậy hắn có tư cách làm tân quân. Nhưng hắn có thù oán với thiên hạ, sao có thể đảm đương được?”