Hoàng Phủ Cẩn giật mình, Diệp Tri Vân cho hắn một vấn đề thật nan giải.
Hắn là Hoàng tử, Tiên Hoàng hậu cùng Đại hoàng tử nằm trong trận pháp.
Tuy rằng bọn họ đã chết, thế nhưng có huyền băng châu bảo vệ nên bọn họ
thoạt nhìn giống như đang ngủ, có lẽ trăm ngàn năm sau cũng không thay
đổi.
Nếu vì cứu Tần Nguyên Quân mà phải từ bỏ một người, vậy giống như giết
chết một người đang ngủ. Hơn nữa Hoàng hậu là người mẫu phi và cha nuôi
kính trọng nhất, một người lại là đại ca huyết mạch tương liên.
Nhưng… Tần Nguyên Quân cũng là một con người, chỉ cần cứu tỉnh, có thể
đứng lên, có thể làm cho hai gia đình vui mừng. Mà hai người kia, cho dù dung nhan không thay đổi nhưng vĩnh viễn không thể mở miệng nói chuyện, không thể hô hấp.
Hắn thống khổ nói: “Cha nuôi, sao chúng ta có thể biết được Hoàng hậu và đại ca muốn lưu lại bằng cách này? Bọn họ đã không có hô hấp, không có
suy nghĩ, lại bị những người còn sống như chúng ta cường ngạnh giữ họ
lại. Có lẽ đó không phải điều mà họ muốn. Đó chỉ là chúng ta dùng suy
nghĩ của chính mình để giam cầm bọn họ lê quý đôn.”
Cả người Diệp Tri Vân chấn động, bỗng nhiên nhớ đến di ngôn của Hoàng
hậu trước khi lâm chung: “Sinh không thể yêu, chết không e sợ, chỉ muốn
hóa thành bụi đất, kiếp sau được đầu thai vào một gia đình bình thường…”
Ông bỗng nhiên nhảy dựng lên ôm ngực chạy đi: “Nghĩ cách để Tiêu Vũ Lâu đến gặp ta.”
Tiêu Vũ Lâu là do Tô Mạt nghĩ cách đưa hắn vào hoàng thành.
Tô Việt mời một đám bạn tốt đến trà lâu uống rượu, cuối cùng người người say mèm được gia nhân cõng đưa lên xe ngựa.
Mà Tô Mạt nhân cơ hội này đưa Tiêu Vũ Lâu đã được hóa trang thành Tô
Việt uống rất nhiều rượu để hắn ngồi ở ngoài xe tùy ý cho bọn thị vệ
xem. Sau đó vào ban đêm Hoàng Phủ Cẩn cùng vài người Lưu Vân đưa Tiêu Vũ Lâu đi gặp Diệp Tri Vân.
Tô Việt vì say rượu nên bị ngự sử tuần tra nội thành hạch tội, phạt ba
tháng bổng lộc, đã vậy còn bị gia pháp của Tô Nhân Vũ hầu hạ đánh ba
roi, đành phải ở nhà dưỡng thương.
Tô Mạt mang theo thuốc đến thăm hắn thì thấy hắn nằm sấp trên giường ôi
ôi kêu đau. Nàng đuổi hết hạ nhân đi chỉ để lại Kim Kết cùng Thủy Muội
hầu hạ lê quý đôn.
Nàng cười nói: “Nhị ca, huynh cũng đừng giả bộ nữa. Thời điểm phụ thân
đánh huynh cũng đã kìm nén tức giận, bất quá là sấm to mưa nhỏ, cũng
không làm tổn thương gân cốt, cũng không lưu lại sẹo trên người huynh,
muội bôi chút thuốc cho huynh là tốt rồi.”
Tô Việt vẻ mặt đau khổ: “Nói chuyện không đau thắt lưng, cho dù là không dùng sức nhưng cũng đau đến đòi mạng. Nếu không muội thử xem.”