Hắn tuy rằng không
muốn làm hoàng đế, cũng không quan tâm ai làm hoàng đế, nhưng nếu như di thần tiền triều cùng thế lực đương triều ác chiến với nhau, đều muốn
nâng đở người của mình làm hoàng đế, vậy ắt sẽ hại tới cả hồ cá, Đại Chu chẳng những thành một mảnh hỗn loạn, các nước Mạc Vân cũng sẽ thừa dịp
nhảy vào, đều khiến trong ngoài hỗn loạn, mười mấy năm hòa bình của dân
nhất định không còn sót lại chút gì. Mà nước Mạc Vân mỗi lần gót sắt
xuôi nam, đều có máu chảy thành sông, các tướng sĩ Đại Chu cho dù có đẫm máu chiến đấu hăng hái, đều không may mắn thoát khỏi. Nếu như trong
triều loạn thành một đống, không người nào nghênh địch, nước Mạc Vân
tiến quân thần tốc, sẽ thắng đảo Trung Nguyên.
Hắn có thể không làm hoàng đế, nhưng hắn không thể ngồi yên không để ý tới.
Nếu đám người Mạt nhi ở trong triều, sẽ có người có ý đồ xấu lấy nàng làm
văn, nếu rời khỏi kinh thành, lấy thế lực của bọn họ, đủ để bảo hộ an
toàn cho nàng.
Hiện nay bởi vì hoàng đế bị bệnh không thể để ý đến công việc, rất nhanh, thế lực tiền triều sẽ chậm rãi nổi lên mặt
nước, mà thế lực của thái tử cùng Hoàng Phủ Quyết còn đang tranh đấu gay gắt, căn bản là không biết cổ lực lượng kia tồn tại, thậm chí bị cổ lực lượng kia âm thầm châm ngòi lợi dụng mà không biết.
Đây là
thế lực tiền triều bên ngoài nghe theo, sau đó âm thầm chịu đựng gần hai mươi năm sức lực, đương nhiên không thể khinh thường.
Mặc kệ bọn họ là muốn khôi phục xã hội tiền triều, hay là xuất phát từ ham
muốn cá nhân của mình, muốn thay đổi triều đại, hắn cũng không thể ngồi
yên không để ý tới.
Cha nuôi rất hiểu hắn, cho nên biết làm thế nào gây khó dễ cho hắn.
Hắn cũng biết rõ, thật sự mình không thể không đếm xỉa đến, tuy rằng tình
cảm đối với phụ tử rất thất vọng, cũng sẽ không ôm lại ảo tưởng, nhưng
cuối cùng hắn không thể tuyệt tình cắt đứt.
“Bọn họ không có việc gì.” Hắn cam đoan.
Tô Mạt mỉm cười cười khẽ, nghịch ngợm hướng hắn mở trừng hai mắt,“Ta mặc
kệ chàng muốn làm gì, nhưng mà ta nói cho chàng biết, nếu chàng muốn gạt ta, hoặc muốn làm chuyện gì mờ ám, thì không có cửa đâu. Ta cũng không
phải là tiểu hài tử, lại càng không phải tiểu cô nương mềm yếu, để cho
các ngươi lừa, để cho người khi dễ. Ta đã sớm nói, ta không cần chàng
bảo hộ, ta là muốn cùng chàng kề vai chiến đấu . Nếu mưa gió lại tới, ta một mình rời đi, để chàng một mình đối mặt, chàng cảm thấy, ta sẽ an
tâm sao?”
Huống hồ nàng chuẩn bị nhiều như vậy, thật sự chẳng lẽ chỉ vì vui đùa một chút?
Đương nhiên không phải, đó là vì nguy hiểm hiện nay mà làm tốt chuẩn bị.
Nàng ôm lấy hắn, ngửa đầu đưa mắt nhìn, ánh mắt kiên định trì trệ, hơi
cười,“Ta nói cho chàng biết, ta tình nguyện chết cùng , cũng sẽ không
cho chàng một mình vượi qua nguy hiểm.”
Từ trước đến nay nàng luôn cười ha hả, rất ít khi nói chuyện sâu lắng như vậy, đây cũng chính là lời thề của nàng .