Ban đầu đám quan binh kia có phản ứng không vừa ý lắm, nhưng vừa nhìn thấy hắn là Nhị công tử phủ Quốc công, lại là nhị ca của vương phi tương lai của Tề vương thì thái độ lập tức thay đổi, cẩn thận đón tiếp, nói là lập tức cho người báo lên trên, ngoài ra còn có dán bức họa các kiểu.
Trong lúc này mọi người cũng không có manh mối gì, chỉ có thể trở về phủ trước.
Hoàng Phủ Cẩn vừa mới ra khỏi cung, trên người vẫn là bộ triều phục chưa kịp thay, liền vội vàng tới phủ Quốc Công gặp Tô Mạt.
Y phục màu đen được thêu kim long càng tăng thêm vẻ tuấn tú của hắn, một đôi mắt sâu thẳm khi nhìn thấy nàng thì như bừng sáng.
Tuy mấy ngày nay hắn rất bận rộn nhưng không có vẻ mệt mỏi, tinh thần vẫn sảng khoái như cũ.
"Mạt nhi, xảy ra chuyện gì vậy?" Hoàng Phủ Cẩn thấy Kim Kết khóc sưng đỏ đôi mắt, sắc mặt ngưng trọng của Tô Mạt và bộ dạng khẩn trương của Tô Việt, hắn lập tức biết có chuyện đã xảy ra.
Tô Mạt đơn giản đem chuyện đã xảy ra nói cho hắn biết: "Không biết ai lại muốn bắt Thủy Muội đi."
Thủy Muội chỉ là một nha đầu bình thường, không có bối cảnh, nếu nói là vì đi theo nàng mới bị bắt để uy hiếp thì cũng hơi gượng ép.
Bọn họ làm sao có thể chắc là nàng sẽ vì một Thủy Muội mà thỏa hiệp? Huống hồ Thủy Muội cũng không có quan hệ nhiều với Tô gia, với võ công của người áo choàng đó, nếu muốn một người đi cũng không phải là quá khó.
Trong nhất thời mọi người đều không nghĩ ra đầu mối gì.
Hoàng Phủ Cẩn an ủi nàng một lúc, lại cùng nàng thương lượng làm sao có thể tìm được tên áo choàng đó cứu Thủy Muội trở về, hắn cho người đi truyền tin cho Hoàng Phủ Giới, để cho Ngụy vương hỗ trợ.
Hiện giờ trị an trong kinh thành đã thuộc phạm vị quản lý cả Hoàng Phủ Giới, xem ra hoàng đế ngày càng tin tưởng hắn, chẳng những đem binh quyền của đại doanh binh Tây Sơn cho hắn, lại còn để cho hắn phụ trách hoàng cung, Hoàng thành, trị an kinh thành.
Ba chỗ trị an đều quy về một tay, đây là chuyện chưa từng có.
Vài ngày sau, người của Hoàng Phủ Giới cơ hồ đem kinh thành lật tung lên, tóm được không ít đám lưu manh, du côn vô lại nhưng vẫn không tìm được người muốn tìm.
Tô Mạt cũng biết họ đã cố hết sức, kẻ địch là có chuẩn bị mà đến, bọn họ có gấp cũng không được.
Kim Kết gấp đến độ ngày nào cũng khóc, "Tiểu thư là do em không tốt."