Tô Mạt súc miệng, rồi nhìn Phương Vũ, cẩn thận nhìn kỹ hắn.
Thấy gương mặt của Phương Vũ có chút tái nhợt từ từ đỏ lên, sau đó hắn múc một thìa canh lớn, do ăn vội nên bị sặc ho dữ dội.
Thật ra, hắn cũng là một mỹ thiếu niên, mà nàng cũng có chút quá đáng.
Nàng hắng giọng một cái, hắn liền đặt bát xuống, cũng đã ăn hết bát, khóe miệng không hề dính nước canh, chắc hẳn là vừa lau xong.
Hàng mi dài của hắn khẽ buông xuống, không nói lời nào chỉ im lặng ngồi đó.
Tô Mạt khẽ cười, rõ ràng nàng là người có lý, mà hắn như vậy khiến cho nàng giống như người xấu, đang bắt ép một kẻ vô tội là hắn.
"Vậy, chúng ta nói thẳng đi." Nàng mở miệng nói trước, nhìn hai tỷ đệ Phương Oánh.
Phương Oánh chớp mắt nhìn nàng: "Tiểu thư muốn nói chuyện gì?"
Tô Mạt nhướn mày, nàng ta muốn giả ngu sao?
"Hai người có bí mật tất nhiên sẽ không muốn nói với chúng ta, mà chúng ta cũng không có hứng muốn biết. Hiện giờ Tô gia chúng ta muốn quay về Trữ Châu, các ngươi là người của Tống công tử cũng được, hay là của người khác cũng thế, những điều này không còn quan trọng nữa rồi."
Phương Oánh biến sắc, thề thốt phủ nhận, "Tiểu thư nói cái gì vậy? Ta, chúng ta nghe không hiểu."
Tô Mạt a... một tiếng, nhìn Phương Vũ, "Người thật sự câm điếc và người giả vờ câm điếc sẽ có điểm khác nhau, mặc kệ là cố gắng giả vờ thế nào, đều là giả, tất nhiên sẽ có sơ hở."
Sắc mặt Phương Vũ trắng bệch, nhưng lập tức nở nụ cười, nụ cười giống như đất đai được hồi xuân, lập tức đánh tan khí lạnh.
Hắn vẫn không nói chuyện, chỉ lắc lắc đầu.
Phương Oánh bất đắc dĩ nói, "Đệ đệ của ta thật sự bị điếc."
Tô Mạt cười, "Không sao cả. Mọi người hảo tụ hảo tán, các người truyền tin cho Tống Ngũ, hơn nữa chúng ta lợi dụng các người truyền tin khiến độ giả sơn trang suy sụp. Hơn nữa, dù thế nào toàn bộ cũng không có ý nghĩa gì cả."
Tống gia đã sớm sụp đổ, Tô gia cũng sắp rời khỏi kinh thành.
Những tranh chấp cùng cạnh tranh đều như mây bay, không còn nhìn thấy nữa.
Phương Oánh cắn chặt môi, bỗng nhiên bật khóc, "Tiểu thư, thật xin lỗi, thật xin lỗi. Ta, ta không có lựa chọn nào khác, nhưng mà ta chỉ truyền tin cho họ một lần, ta thề là sau này ta không còn quan hệ gì với bọn họ nữa rồi. Từ khi, từ khi nhà bọn họ đóng cửa, ta và đệ đệ nhận ra rằng chúng ta đã được tự do, không cần lo lắng có người uy hiếp đến mạng sống nữa rồi. Chúng ta nghĩ rằng sẽ ở vườn hoa làm việc thật tốt, báo đáp cho tiểu thư."