Dù nàng không biết thông tin gì, nhưng dựa vào sự thông minh của mình, cũng biết có người âm thầm bảo vệ.
Mà người có năng lực làm điều này, lại quen biết nàng, ngoại trừ Tô Mạt thì không còn ai khác.
Tô Mạt nói: "Ban đầu muội cũng không biết tỷ phải chịu khổ như vậy...Vẫn là Bùi tỷ tỷ nói cho muội biết."
Tả Nghi Lan cười cười, "Bảo Khương... Là cái nha đầu này, nói ra nếu không phải tại tỷ, thì quan hệ giữa hai muội có thể sẽ thân thiết hơn một chút."
Này coi như là gián tiếp thừa nhận nàng đã từng ngăn Bùi Bảo Khương đi báo tin cho Tô gia.
Tô Mạt đã sớm không để ý đến chuyện này nữa rồi.
Tả Nghi Lan lại hỏi Tô quốc công và lão phu nhân có khỏe không.
Sắc mặt Tô Mạt liền trầm xuống, đôi mắt chợt tối lại, nước mắt vòng quanh.
Tả Nghi Lan giật mình, "Muội muội, chả lẽ lão phu nhân..." Ý của nàng là lão phu nhân đã lớn tuổi, sức khỏe cũng đã yếu, có thể là đã cưỡi hạc về trời.
Tô Mạt lắc đầu, thản nhiên nói: "Không phải là bà nội, mà là phụ thân."
"Tô quốc công?" Tả Nghi Lan ngạc nhiên đứng lên, lẩm bẩm nói: "Sao có thể như vậy? Hiện giờ sức khỏe của Tô quốc công vẫn đang tốt mà."
Tô Mạt nhìn nàng một cái, Tả Nghi Lan bị cấm túc trong này, tất nhiên không biết ở ngoài đã xảy ra nhiều chuyện long trời lở đất.
Nàng cũng không muốn nói về chuyện này, chỉ đơn giản nói qua mọi chuyện, sắc mặt Tả Nghi Lan ưu tư, "Muội muội nén bi thương, đừng quá đau buồn."
Tô Mạt cảm ơn, bảo nàng chờ để chuyện này lộ ra ngoài, hiện giờ triều đình cũng phong tỏa tin tức Tô Nhân Vũ đã chết.
Tô Mạt lại nói: "Lần này muội đi Giang Nam, ngoại công của tỷ là Thẩm gia. Nếu tỷ muốn, muội có thể cầu tình với hoàng đế, để cho tỷ và Tả phu nhân cùng quay về Thẩm gia, cuộc đời này không bước chân vào kinh thành nữa, không biết tỷ có bằng lòng không?"
Lặng lẽ mang Tả Nghi Lan và Tả phu nhân đi, hoặc có thể tạo ra cái chết giả, không phải là điều gì khó.
Chính là quan hệ giữa nàng và Hoàng Phủ Giác không cứng nhắc như với lão hoàng đế, nàng tin tưởng Hoàng Phủ Giác sẽ đồng ý.
Ai ngờ Tả Nghi Lan lại lắc đầu, sắc mặt có chút cô đơn, giọng nói của nàng ấy bình tĩnh: "Thật ra đối với tỷ, dù có ở đâu thì cũng như nhau."
"Vậy tỷ có chỗ nào muốn đi? Có điều gì muốn làm?" Tô Mạt hỏi.
Tả Nghi Lan cười cười, ánh mắt nhìn về phía cây lựu, nhưng ánh mắt lại không có tiêu cự, "Nếu thật sự có thể lựa chọn, tỷ tình nguyện sinh ra ở một gia đình bình thường, sống những ngày bình thường, không phải là thiên kim tiểu thư nhà quan lại quyền quý, thật là buồn cười."