Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi


Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn đã chuẩn bị hành lý xong xuôi, đang chuẩn bị rời khỏi kinh thành.

Bình thường khi ra ngoài mọi người đều chọn một ngày tốt để đi, sau đó khi trời chưa sáng sẽ xuất phát, lần này Tô Mạt đi Giang Nam không có tâm tình để ý như vậy, dù sao chỉ cần nhanh chóng đến nơi là được, ăn sương nằm gió là điều không thể tránh khỏi.

Thời tiết tháng tư ấm áp, sau giờ ngọ ánh nắng càng thêm gay gắt, hoa ngô đồng đã nở rộ, đầu cảnh sắc xuân tràn đầy.

Để chuẩn bị chỗ ăn ngủ, bọn họ ngoài ngựa còn chuẩn bị thêm hai chiếc xe ngựa, bên trong lót thảm và chăn đệm, ngoài ra còn có một số dụng cụ để nhóm lửa nấu cơm.


Đi theo là huynh đệ Lưu Vân, tỷ muội Lan Nhược, Kim Kết và Thủy Muội đã đi trước cùng A Cổ Thái và đoàn người Tô gia, Hồ tiên sinh sau khi hỗ trợ bọn họ cũng đã đi tới nông trang đón nữ nhi rồi đi tới Trữ Châu.

Hồ Tú Hồng vô cùng hứng thú với khí thôi miên mà Tô Mạt nghĩ ra, muốn đi Trữ Châu cùng A Cổ Thái nghiên cứu.

Cho nên bọn họ đã nhanh chóng đi trước.

Tô Mạt nhớ lại lần trước tới Giang Nam, trên đường rẽ về phía tây một đoạn là có thể tới Trữ Châu, kế hoạch của bọn họ là về Trữ Châu trước một chuyến, sau đó tới Thẩm gia.

A Lý đã dẫn theo người đi phía trước dò đường, đem toàn bộ mọi trường hợp chuẩn bị trước, mỗi chỗ bọn họ đều để lại ký hiệu.

Bởi vì đã sớm chào tạm biết, Tô Mạt cũng không muốn trì hoãn thêm thời gia, cũng không muốn để ai đến tiễn.

Chỉ có Hoàng Phủ Giới là không ngăn cản được, hắn muốn đích thân đưa bọn họ ra khỏi kinh thành, từ chối không được, đành phải đáp ứng.


Nhưng khi bọn họ đi tới đình nhỏ đưa tiễn ngoài thành, lại phát hiện hoàng đế đã sớm ở đó.

Vương Quý và Lưu Ngọc đứng ở hai bên, tuy là quần áo thường phục hàng ngày, nhưng là khí chất hoàng gia vừa nhìn là biết.

Đám người Tô Mạt đành phải xuống ngựa hành lễ, khi xuống ngựa, bàn đạp của Tô Mạt có vấn đề, may mà có khinh công không tồi, điểm nhẹ mũi chân, nhẹ nhàng rơi xuống đất, không có chút xấu hổ.

Mọi người không khỏi trầm trồ khen ngợi.

Đám người Hoàng Phủ Cẩn tiến lên hành lễ, hiện giờ Hoàng Phủ Giác đã là hoàng đế, lễ nghi không thể bỏ.

Hoàng Phủ Giác vội vàng bảo bọn họ miễn lễ.


Hắn lưu luyến nói: "Tuy là Nhị ca đã sớm chào tạm biệt, nhưng đệ thật sự không nỡ để mọi người đi như vậy, cho nên vội vàng tới tiễn mọi người."

Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt cùng nói cảm ơn.

Hoàng Phủ Giác lại nói: "Lần này chúng ta không chuẩn bị rượu, chúng ta bắt chước cổ nhân, ngắt liễu đưa cố nhân, mong ngày sớm quay về."

Hắn bước nhanh đến cây liễu bên cạnh đình, đưa tay ngắt vài cành liễu, quay lại đình, đưa cho từng người một.

Trong mắt hắn lóe sáng lệ quang, khiến Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn cũng có cảm giác ly biệt.

Hoàng Phủ Giác lớn tiếng nói: "Ngũ ca, huynh đừng như vậy, khiến đệ lại muốn khóc."


Nhấn Mở Bình Luận