Hỉ Thước nhận lại bát, không rời đi, nhìn Tô Mạt nói: "Tứ tiểu thư, lão gia...có nói khi nào người trở về không?"
Tươi cười trên mặt Tô Mạt cứng lại, nhưng vẫn cố cười, "Trong kinh có một số chuyện cần xử lý, xong việc phụ thân sẽ về. Dù sao tân đế cũng mới đăng cơ."
Trong mắt Hỉ Thước hiện lên sự tiếc nuối, nhưng rất nhanh liền biến mất, nàng cười nói: "Thiếp sợ lão gia ở trong kinh một mình không có ai chiếu cố. Hai năm gần đây bênh thấp khớp của lão gia đã nặng hơn rồi."
Tô Mạt cho rằng nàng ấy sợ phụ thân ở lại kinh sẽ nạp thiếp, đến lúc về sẽ không sủng nàng nữa, liền nói: "Di nương yên tâm, phụ thân ở đó đã có người chăm sóc, không cần lo lắng."
Hỉ Thước xấu hổ, cảm tạ, miễn cưỡng cười cười, cầm bát dọn đi.
Tô Mạt cúi đầu, nàng cảm thấy rượu nàng uống giống như muốn chảy ra.
Mới chỉ một lúc, nàng gần như không chịu đựng được nữa, đối mặt với ánh mắt tha thiết của bà nội, ánh mắt mong chờ hy vọng của Hỉ Thước, ánh mắt ướt át đáng yêu của Tô Viễn Tô Khang, còn có ca ca, tỷ tỷ...
Nàng không giấu được nữa, không nhịn được muốn nói thẳng ra.
Bí mật giấu ở trong lòng, không thể nói ra thật sự rất đau khổ.
Hoàng Phủ Cẩn nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, ôn nhu nói: "Uống rượu vào dễ sinh ra đa cảm, đừng đau khổ, tránh để mọi người nhìn thấy."
Tô Mạt tựa đầu vào vai hắn, nhẹ nhàng cọ, lau đi nước mắt trong hốc mắt, cười nói: "Chuẩn bị một chút, chúng ta mau chóng khởi hành."
Tô Mạt quay về sân viện của mình, tỷ muội Lan Nhược ở cùng nàng, Hoàng Phủ Cẩn ở cùng Tô Việt, Lưu Vân Lưu Hỏa cũng ở đó.
Tô Trì và An Bình ở phó viện Tô phủ, chủ viện vẫn để lại cho Tô Nhân Vũ, Hỉ Thước ở lại tiểu viện của chủ viện, lão phu nhân ở thiên viện, bà nói đó là nơi thanh tĩnh, để trẻ con ở đó cũng tốt.
Buổi tối mọi người cùng lão phu nhân dùng bữa, sau đó đến chỗ Tô Việt để nói chuyện, chủ yếu là Tô Việt muốn cùng Tô Mạt thảo luận chuyện buôn bán.
Tô Mạt ngáp: "Nhị ca, muội vừa trở về, huynh định không cho muội nghỉ ngơi, mấy chuyện này huynh đã làm quen rồi, hơn nữa có tỷ phu giúp huynh, còn có vài vị quân nương tỷ viện đoàn, lực lượng của huynh đông như vậy mà."
Tô Việt cười cười phe phẩy quạt, "Huynh đệ ruột thịt cũng phải tính rõ ràng, hơn nữa không làm tốt những việc này, huynh không an tâm."