Tên thứ hai vội vàng ngăn lại, cười cười nói với Lưu Hỏa, "Thật không dám giấu gì, chúng ta đã đi hỏi thăm, tòa viện này là tốt nhất ở thôn này."
Chủ nhân bọn hắn phải ở chỗ tốt nhất.
Bình thường chỗ này bọn hắn không thèm nhìn đến, nhưng hiện giờ không có cách nào khác, huống hồ tình huống hiện giờ không giống cũ, còn có Thẩm tiểu thư đi cùng.
Nếu không thể hiện cho tốt, đó chính là có mắt không tròng rồi.
Hắn thấy Lưu đại vẫn làm ra vẻ không ai sánh bằng hắn, thật sự ngang ngược giống như đang ở trên sông, khiến hắn không khỏi sốt ruột, trách hắn không biết nhìn mặt mà nói.
Hắn đè tay Lưu đại xuống, "Ta nói này Lưu đại, mấy ngày này đừng gây ra chuyện, khiến chủ nhân mất mặt, không muốn sống nữa sao."
Lưu đại nghe vậy cũng do dự một phen, lại không chịu yếu thế, "Tiểu Nữ, tiểu tử này không biết điều mà, ngươi xem cả nắm đấm và tiền bạc hắn đều không chịu nhận."
Cuối cùng quát lên, "Đáng ăn đòn!"
Tiếng mưa rơi nhỏ, hắn rống lên như vậy khiến xung quanh đều vang vọng lại.
Lưu Hỏa vừa nghe thấy tên có gương mặt nhã nhặn kia được gọi là Tiểu Nữ liền muốn cười, có chút không nhịn được, hiện giờ lại khiến hắn càng thêm buồn cười, "Các ngươi là hạ nhân sao? Với đức hạnh này của các ngươi, khẳng định chủ nhân của các ngươi cũng giống như các ngươi vậy, nên làm gì thì đi làm đi, ta còn muốn đón khách."
Lưu đại trực tiếp gần lên, vung quyền muốn đánh, Trinh Tiểu Nữ tuy rằng cũng tức giận, nhưng tính tình của hắn vẫn còn tốt liền ngăn tên kia lại, nói với Lưu Hỏa: "Vị tiểu ca này, ta xin thỉnh giáo một chút, làm thế nào thì huynh mới để cho chủ nhân của chúng ta ở đây? Chủ nhân chúng tôi không có chỗ ở thì không được, chúng tôi không muốn làm mất mặt chủ nhân."
Lưu Hỏa nhún nhún vai, buông tay nói: "Nếu chủ nhân của chúng tôi muốn ở, vậy thì trực tiếp tới đoạt lấy, còn phải khiến cho người ta khâm phục khẩu phục không dám nói gì chủ nhân."
Lưu đại hết lên, "Tiểu Nữ, ngươi xem, ngươi xem, ta nói cứ đánh tới, đánh, đánh cho ta!"
Lần này Trịnh Tiểu Nữ cũng không ngăn được hắn, Lưu đại liền xông lên, nắm lấy cổ áo của Lưu Hỏa, Lưu Hỏa cũng không có phản kháng lại, bị hắn quăng vài cái, giống như người giấy không xương, bị Lưu đại vung qua vung lại.
Trịnh Tiểu Nữ biến sắc, "Lưu đại, mau buông vị tiểu ca này ra." Sau đó nhận lỗi với Lưu Hỏa.
Nói rằng huynh đệ của mình không hiểu chuyện...