Sau đó lại lót thêm một cái đệm hương nữa, Thẩm Tinh Tinh mới ngồi xuống.
Mấy thị nữ thay phiên bê thức ăn lên, bốn món mặn bốn món chay, còn có bốn món rau trộn, bốn món điểm tâm.
Ở chỗ như thế này có thể dùng ít thời gian như vậy mà nấu nhiều món như vậy, quả thật là không dễ dàng gì.
Thẩm Tinh Tinh lại nhíu mày, hừ một tiếng, oán giận nói: "Đây là đồ ăn gì vậy, sao lại khó ăn thế này."
Phỉ Thúy vội vàng nếm thử một ít, nói: "Tiểu thư, tuy không thể so với ở nhà, nhưng cũng là đồ tươi mới, người đã mệt mỏi cả ngày, cố dùng một ít, sau đó đi nghỉ ngơi sớm một chút."
Sắc trời đã nhá nhem tối, đèn cũng đã được đốt lên, nhưng ngoài trời vẫn không có dấu hiệu tạnh mưa.
May mà đê ở đây được tu sửa tốt, nước lũ có thể thuận lợi chảy về biển, nếu không cả vùng này chỉ sợ đều ngập trong nước rồi.
Phỉ Thúy nhìn trời mà thở dài.
Linh Đang cũng nếm thử một miếng, lập tức liền nhổ ra, "Đây là thứ gì vậy, người có thể ăn được sao? Lại có thể để tiểu thư nhà chúng ta ăn sao."
Nói xong lại gắp thêm một miếng gà xé trộn với măng, sau đó lại nếm thử một miếng nấm tuyết đường phèn, nếm thử một miếng, lại nhổ ra, "Tiểu thư, những thứ này không phải là cho người ăn, quá khó ăn mà. Nhìn nấm tuyết này, đâu thể so với nấm tuyết chúng ta thường ăn chứ."
Phỉ Thúy cười nói thêm, "Tiểu thư, nấm tuyết này cũng không quá khó ăn. Hiện giờ bên ngoài giá của nấm tuyết có thể so với hoàng kim. Trên đường Ngụy bang chủ có thể mua được..."
"Ngậm miệng, Ngụy An Lương cho ngươi cái gì vậy? Sao ngươi cứ nói thay hắn ta vậy?" Thẩm Tinh Tinh đập đũa xuống bàn, sắc mặt không vui nhìn Phỉ Thúy.
Phỉ Thúy vội vàng cúi đầu nói không dám.
Linh Đang cười nói: "Phỉ Thúy tỷ tỷ, không phải là Ngụy bang chủ phái người giúp tỷ chạy việc thôi sao? Mưa lớn như vậy, cũng không dễ dàng mà."
Phỉ Thúy vội vàng nói không dám, là Ngụy bang chủ có lòng tốt phái thuộc hạ là Lưu Đại và Trịnh Tiểu Nữ đi thay.
Thẩm Tinh Tinh khoát tay, "Thôi thôi, cũng không có gì là giỏi giang cả."
Nàng nhìn về phía đông phòng, bởi vì không thấy Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn đi lên lầu, lại không thấy bọn họ xuất hiện ở đây nên nàng ta có chút sốt ruột.
Hiện giờ trong đầu nàng ta chỉ toàn là hình ảnh của Hoàng Phủ Cẩn, cảm thấy hắn có chút thần bí, có một sức hấp dẫn không thể nói ra, khiến cho nàng không tự chủ được, không có cách nào thoát ra được.
Nàng ta cảm thấy có phải là bản thân nghĩ nhiều quá rồi hay không, có thể là do mình không nhìn rõ hắn ta? Biết đâu nhìn kỹ lại thì sẽ không còn bị cuốn hút như vậy nữa?
Vì thế nàng ta vô cùng muốn hắn nhanh chóng chạy ra đây, trong lòng càng thêm vội vàng, nhưng hắn cứ không xuất hiện như mong muốn của nàng ta.
Hắn rõ ràng là cũng thích nàng ta đi?