"Thái độ của ngươi kiểu gì vậy?" Linh Đang nổi giận, ở đất Giang Nam, không có người nào dám nói chuyện với nàng như vậy.
Nữ nhân này ai chứ? Lạnh như băng không có chút đáng yêu nào, chẳng lẽ nàng ta không sợ Thẩm gia khiến bọn họ sống không bằng chết sao?
Hơn nữa ở trước mặt Ngụy bang chủ lại không cho tiểu thư chút mặt mũi nào, nàng ta thở phì phí nói: "Tiểu thư của các người, hừ, chỉ sợ tiểu thư các ngươi còn phải làm nha hoàn cho tiểu thư nhà chúng ta đấy."
Đêm qua Thẩm Tinh Tinh than thở rất lâu, tức giận lấy trâm đâm vào gối, nói muốn để lão gia dùng tiền, tìm hiểu gia thế của nữ nhân kia sau đó trên danh nghĩa là đón về Thẩm gia, đến lúc đó sẽ để cho nữ nhân đáng ghét kia làm nha hoàn cho nàng.
Lan Nhược tỏ vẻ giật mình, nhìn Linh Đang giống như nhìn quái vật, ngược lại nở nụ cười, châm chọc nói: "Ngươi có biết mình đang nói gì không? Ngươi không sợ họa từ miệng mà ra sao?"
Nếu do một Thẩm tiểu thư mà gây ra phiền toái cho Thẩm gia, đến lúc đó lửa cháy bùng lớn, khiến thiếu gia không thèm nể mặt nữa, vậy Thẩm gia chỉ có thể tự nhận lấy xui xẻo, ai bảo sinh con gái mà không biết dạy dỗ cho tốt.
Linh Đang đắc ý liếc nhìn nàng, tuy rằng nàng ta thấy hơn Lan Nhược một chút, nhưng không yếu thế, "Làm sao, sợ rồi chứ. Đừng trách ta độc ác, người trách ta độc ác hiện giờ không biết đang ở nơi nào rồi."
Theo kinh nghiệm của bản thân, dám nói nàng là ác nhân, kết cục đều chỉ có một - để tiểu thư biết đến, sau đó cho người ra tay, bức đối phương đến cùng đường, khiến cho bọn họ phải dập đầu bồi tội, còn phải làm nô tỳ.
Cho nên Lan Nhược càng nói nàng ta độc ác, ngược lại nàng ta càng vui.
Nhìn bộ dạng ngu xuẩn của nàng ta, Lan Nhược quả thật không còn gì để nói nữa, nàng định lách người đi qua, Linh Đang lại ngăn nàng lại, nhất định không cho nàng đi lên.
"Đi, bưng bữa sáng lên cho tiểu thư nhà chúng ta, tiểu thư nhà chúng ta chưa bao giờ dùng thiện cùng với người không có thân phận."
(Dùng thiện: dùng bữa ăn dành cho vua quan)
Lan Nhược đơn giản đứng khoanh tay, nhìn nàng như quái vật, "Tiểu thư, người có biết dân chúng bình thường ăn cơm là ăn cơm, ngươi dùng thiện là muốn bị chặt đầu sao?"
Tùy tiện người nào cũng có thể dùng thiện, vậy hoàng đế chẳng phải là tượng đất cho người khác nhào nặn sao?
Có thể dùng thiện vậy thì có thể mặc long bào vào, như vậy thì chuẩn bị chờ bị bắt giam xét nhà đi.
Linh Đang hừ một tiếng, "Các người thì không thể, chúng ta lại có thể, người đừng dài dòng nữa, cẩn thận ta tức giận. Bản cô nương tức giận, sẽ không để cho người có cái ăn đâu."
Lúc này Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt đã thay đồ xong đi ra khỏi phòng.