Trước giờ Mạt Nhi luôn là người hiểu rõ lý lẽ, biết thân phận của Nhạc Phong Nhi, chỉ là cho nàng ta một chỗ ở, bảo vệ, nàng ta cũng không có quan hệ gì với bọn họ.
Tống nàng ta trở về không phải là ổn sao?
Những ý nghĩ này chợt lóe lên, cũng không ảnh hưởng đến quyết định và hành động của hắn, hắn biết Tô Mạt chỉ là muốn giáo huấn Nhạc Phong Nhi, không đến mức muốn giết nàng ta.
Cho nên hắn căn bản không hề ngừng lại, trong mắt có một chút do dự rồi xoay người rời đi cùng Tô Mạt.
Khi Tô Mạt bám lấy yên ngựa, Hoàng Phủ Cẩn đã đi đến sau lưng nàng, giúp nàng lên ngựa.
Tô Mạt cười với hắn, Hoàng Phủ Cẩn thở dài, không lâu trước đây, trong mối quan hệ của bọn họ, hắn nắm chủ động, bảo vệ nàng, sủng ái nàng, dạy bảo nàng, sao giờ lại thành nàng quyết định, bức bách hắn vậy?
Chẳng qua là hắn yêu nàng như vậy, có thể bao dung toàn bộ con người nàng, chỉ cần nàng không gặp nguy hiểm, dù làm nam nhân đứng sau lưng nàng, hắn cũng không ngại.
Chỉ là...Hắn thở dài trong lòng, cũng không nói gì, xoay người lên ngựa.
Bên kia, Nhạc Phong Nhi khóc đến mức muốn ngất đi, Thẩm Tinh Tinh cũng tức đứng giậm chân, thấy Tô Mạt mặc kệ đàm phán, nàng ta liền gọi Ngụy An Lương, "Ngụy An Lương, sao ngươi không quản vậy?"
Còn không bằng để Đan Phi dẫn đi, ít nhất Đan Phi cũng là thích Nhạc Phong Nhi.
Thẩm Tinh tinh oán hận trừng mắt nhìn Ngụy An Lương.
Ai ngờ Đan Phi lại chạy về phía Tô Mạt, "Bùm" một tiếng quỳ xuống, hô: "Tô tiểu thư, xin người, hãy làm đại đương gia của chúng tôi đi."
Tô Mạt cười hì hì một cái, nụ cười này của nàng, giống như băng tuyết tan ra, tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra.
Mọi người đều cảm thấy như vậy, không biết từ lúc nào, cảm xúc tâm tình của bọn họ hình như đều bị nàng chiếm lấy mất rồi.
Nếu nàng thoải mái, dù là lên núi đao cũng không có gì đáng sợ.
Nếu nàng u sầu, cho dù là hoa đào tháng ba cũng không có gì đáng xem.
Nàng nở nụ cười, đám người Ngụy An Lương cũng nhẹ nhàng thở ra, cũng hiểu rằng Nhạc Phong Nhi cũng tránh được lần này rồi.
Lưu Vân ra hiệu bằng tay cho Lưu Hỏa, Lưu Hỏa hiểu được, nhân tiện nói: "Nếu tiện đường, Nhạc cô nương tạm thời có thể đi theo, quay về tìm người đưa cô tới chỗ biểu cửu. Cũng đừng tự tìm lấy cái chết, khiến cho người khác thấy khó chịu."
Ý là, lần tới muốn chết, không cần tự ra tay đâu.
Thật ra nàng ta đâu có muốn chết chứ?
Nếu muốn chết, sao phải đâm đầu vào tảng đá trước mặt người khác chứ? Hoàn toàn có thể tránh đi ánh mắt của người khác, lén lút tự sát, cũng không ai biết, lại thỏa mãn được tâm nguyện.