Có thể xưng là tiểu phu nhân, nói rõ là nữ nhân lão gia yêu mến, đáng tiếc không thể cấp cho danh phận, cho nên liền đưa đến biệt viện khác, Kim Ốc Tàng Kiều?
Nàng lộ ra vẻ mặt mong đợi, chậm rãi nói: “Mạc quản sự, mặc dù phu nhân không có ở đây, nhưng tiểu nữ lại có một loại cảm giác, nàng tất nhiên là một vị mỹ nhân tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành, mới khiến ảnh sắc tuyệt diệu như thế này làm nền cho mình.”
Nàng nghiêng đầu nhìn Mạc quản sự: “Mạc quản sự, người nhất định đã ra mắt vị phu nhân kia đúng không?”
Mạc quản sự quanh co ậm ừ, tự tiếu phi tiếu một cái, lại nói: “Lão nô là hồi lâu chưa từng nói chuyện, càm ràm cùng tiểu thư mấy câu, nhưng ngàn vạn lần chớ có nói với người khác, hôm nay tiểu phu nhân đã là đề tài cấm kỵ của Thẩm gia.”
Tô mạt rất nghiêm túc gật đầu một cái: “Mạc quản sự yên tâm, ta đối với vị phu nhân kia đầy lòng mong mỏi, đáng tiếc không thể thấy, như thế nào sẽ tùy ý đường đột nói đến chuyện của nàng đây.”
Mạc quản sự tựa hồ thở phào nhẹ nhỏm.
Đang khi nói chuyện liền đi tới trước một cái sông nhỏ, nước sông cuồn cuộn, trong suốt u tĩnh, chảy từ từ lên, chạy qua cây cầu nhỏ, đi vào một cái ao.
Nước trong sạch sẽ, không có gì cả, bị rừng cây tử vi chung quanh áp bách, có vẻ có chút tối tăm.
Hơn nữa chung quanh không có những thứ hoa cỏ khác, trong nước không có cá tôm thủy điểu gì cả, thậm chí ngay cả bóng trên bầu trời cũng không có để lại dấu vết nào, chỉ có hoa tử vi ở xung quanh, bức bách khắp nơi, cho nên làm cho người ta có loại cảm giác thở không thông.
Nếu như không phải là gió thổi qua đi, có cốc văn rung động, tô mạt cũng hoài nghi vậy có phải hay không một mặt cái gương lớn.
Mạc quản sự đứng ở sau lưng nàng, sắc mặt âm trầm.
Tầm mắt A Lí luôn luôn dõi theo bờ sông, muốn tìm ra dấu vết.
Mặc dù thoạt nhìn Lan Nhược giống như là chém lên gốc cây ở Dược Vương miếu gần cái sông kia, nhưng hắn lại cảm thấy có rất nhiều nghi ngờ.
Chỗ bờ sông đó chỉ có mấy cây tử vi, hơn nữa cũng không có dấu vết bị chém mấy, ít nhất hắn cẩn thận tìm kiếm, cũng không có phát hiện ký hiệu lưu lại như vậy.
Chẳng qua là những chỗ mắt có thể nhìn được, thì gốc cây nơi này thoạt nhìn cũng không có dấu vết bị chém, chạc cây cũng rất đầy đủ, thoạt nhìn nếu được xử lý thì phải vô cùng dụng tâm.
Tô Mạt nhìn về Mạc quản sự: “Không biết tại sao trong sông không có hoa sen? Mùa hè thời điểm mặt hồ chơi thuyền, nên có nhiều hảo.”
Mạc quản sự cười cười, nếp nhăn trên trán đột nhiên hằn sâu: “Tô tiểu thư ở tuổi này, liền thích chơi đùa, khi tiểu phu nhân của chúng ta bằng tầm người, cũng ngây thơ hồn nhiên như vậy.”