Tô Mạt lại ra vẻ không thèm để ý chút nào: “Mạc quản sự, các ngươi đã mang danh hiệu Thẩm gia, vậy khẳng định cũng cần phải nhờ bọn họ, lần này Tam công tử cùng Thẩm tiểu thư gặp nạn ở chỗ này, ngươi cảm thấy ngươi còn có thể một chút cũng không có liên quan sao?”
Mạc quản sự âm u mà cười một tiếng: “Cái này coi như không cần Tô tiểu thư quan tâm. Nếu như ngài cảm thấy chỉ bằng vào mấy viên Phích Lịch đạn cùng độc dược mạnh là có thể phá Tử Vi Lạc Hồn Trận này, Tô tiểu thư cũng quá coi thường trận pháp Nam Trạch của chúng ta rồi.”
Nếu như trận pháp thật dễ dàng bị phá như vậy, thì triều trước đã sớm bắt được Nam Trạch, há có thể bình an vô sự mấy trăm năm qua?
Lão Lục Vương Gia trấn thủ bên ngoài, cũng không đến nỗi không thể rút đi.
Trận pháp này mặc dù không bằng thứ nguyên bản ở Nam Trạch, nhưng cũng tuyệt đối không kém, muốn vây khốn mấy người Đại Chu này, vẫn dễ như trở bàn tay.
Nhìn trên mặt Tô Mạt hiện ra vẻ do dự, hắn lại nói: “Cũng đừng nói lão nô không đề tỉnh tiểu thư, vị Tề vương Điện hạ kia cũng bị vây trong trận rồi, Tô tiểu thư thế nào còn không biết?”
Nhìn hắn một bộ hả hê, Tô Mạt ẩn nhẫn cố gắng không để cho mình tức giận, không đánh hắn nhừ tử.
Huống chi lời này có đáng giá tin tưởng hay không còn phải xem lại, chỉ Hoàng Phủ Cẩn nếu không bị vây khốn, thì sao không đi hội họp với nàng?
Cho nên trừ phi xác định Hoàng Phủ Cẩn an toàn, hiện tại Tô Mạt cũng không dám đầu độc hồ nước, Mạc quản sự nhận đúng điểm này, cảm thấy nắm chắc được Tô Mạt.
Ai biết Tô Mạt lại cười lạnh, chậm rãi móc từ trong lòng ngực ra một bình nhìn như làm bằng bạch ngọc, nhìn như bạch ngọc, nhưng lại không biết chất liệu chân chính, ở dưới ánh mặt trời cũng không phản xạ ánh sáng, ngược lại âm âm trầm trầm, thấy lạnh cả người.
Tô Mạt dùng ngón cái nhẹ nhàng vặn nắp, hơi nghiêng thân bình, nhắm ngay mặt nước, nhướng mày nói: “Thuốc này là không có thuốc giải, nếu chúng ta thật không ra được, vậy cũng chỉ có mọi người đồng quy vu tận.”
Nói xong ngón tay nàng nhỏ nhắn vảy nhẹ, Mạc quản sự đã nhìn thấy ở trong đó bay ra một giọt chất lỏng trong suốt, dưới ánh mặt trời xẹt qua một đường vòng cung bay về phía giữa hồ.
Sắc mặt hắn biến đổi: “Không cần, ngươi...ngươi đừng hối hận! Hoàng Phủ Cẩn đang ngủ bên trong Lạc Hồn Hồ, giọt độc dược này rơi xuống, hắn chết chắc rồi.”
Tô Mạt nhưng chỉ cười lạnh, thân hình không nhúc nhích, dường như muốn hóa thành tượng điêu khắc.
Nàng đang đánh cuộc, đánh cuộc chân tâm của Mạc quản sự, hôm nay hắn coi như là phun lời thật lòng, Hoàng Phủ Cẩn ở trong trận này.
Hồ nước này, cũng chưa hẳn là nước thật, trận pháp của bọn họ chú trọng nhất là nhìn núi không phải núi, nhìn nước không phải nước.