“Tiểu thư, chỗ này em còn có mấy viên Phích Lịch đạn, em đưa người lên, người có thể về chỗ hành lang.”
Ý của Lan Như là, Tô Mạt bay lên, đạp lên đầu ngọn cây, dùng Phích Lịch đạn mở đường, những hành lang kia hẳn là an toàn, ít nhất có thể hội hợp cùng bọn Thẩm Tam.
Lúc này, bên cạnh truyền đến thanh âm hiểm độc của Mạc quản sự: “Hừ, các ngươi bị vây ở bên trong rồi, giết chết ngươi rồicả Hoàng Phủ Cẩn, xem một chút Đại Chu mênh mông, còn có ai là đối thủ của bọn ta! Ha ha ha ha ha!”
Hắn hả hê cất tiếng cười to, giơ tay lên, những gốc cây liền nhào về phía Tô Mạt, chỉ cần vây khốn Tô Mạt, coi như nàng không chết, đó cũng là không tốt đẹp gì rồi.
Những cây này, chỉ cần trở lại như lúc ban đầu, sẽ không ai có thể tìm được nàng.
Giống như không người nào có thể tìm được Hoàng Phủ Cẩn.
Bọn họ bị khốn trụ, giống như chết.
Hắn hả hê nghĩ tới mình có thể về đến cố hương, có thể được phía trên coi trọng, nói không chừng vinh hoa phú quý, mỹ nhân, tất cả đều có.
Chính lúc hắn đang dương dương tự đắc, lúc đang ảo tưởng tốt đẹp về tương lai, đột nhiên một tiếng vang thật lớn, hình như tiếng sấm đánh, mưa xuống như trút nước.
“Hoa lạp” lập tức, liền đem hắn đổ vừa vặn.
Hắn giật nảy mình rùng mình, mặt đầy nghi ngờ, đột nhiên cổ căng thẳng, thân thể lại không hiểu sao bị người nhấc lên.
Chấn trụ người hắn......
Hắn trợn to hai mắt, làm sao có thể?
“Ngươi...ngươi? Ngươi......” Hắn há hốc mồm cứng lưỡi, thật sự không hiểu Hoàng Phủ Cẩn làm sao ra ngoài.
Người bị lạc hồn chú khống chế, thế nhưng có thể thoát ra, hơn nữa còn là một người hoàn toàn không hiểu loại thuật pháp kia!
Cả người Hoàng Phủ Cẩn ướt dầm dề, sợi tóc đen dính vào mặt trắng như ngọc, igojt nước tí tách rơi xuống, khiến hắn vốn tuấn dật phi phàm lại có một loại khí thế yêu mỵ tuyệt thế, chấn nhiếp lòng người, khiến Mạc quản sự thế nhưng không phát ra tiếng.
Sắc mặt Hoàng Phủ Cẩn băng hàn, cặp mắt đẹp giống như phủ lên một tầng sương lạnh, lạnh lùng nhìn Mạc quản sự.
Hắn đứng trên cành hoa, giống như thiên thần phủ xuống, khí thế cường đại dường như trấn áp tất cả gốc hoa, khiến chúng nó run lẩy bẩy.
Hắn lạnh lùng nhìn Mạc quản sự, trong con ngươi đen nhánh thoáng qua một tia tuyệt sát, khẽ kéo môi mỏng đỏ nhạt, để lộ nụ cười có chút mỉa mai: “Xin lỗi!”
Nói xong, giơ tay lên, Mạc quản sự vạch lên đường vòng cung trong không trung, rơi về hướng Lạc Hồn Hồ.
Tay chân hắn quay cuồng cầu xin tha thứ, lớn tiếng kêu cứu mạng, kết quả “Bùm” một tiếng, thân thể liền rơi xuống.
Văng lên một chuỗi bọt nước, biến mất.