Tô Mạt đề nghị có thể thử chém đứt những cây hoa màu trắng không, nếu như chém đúng, vậy thì có thể nhân cơ hội giết chết một đám cây màu đỏ, coi như là trận pháp có một khiếm khuyết rồi.
Nàng tự nhiên biết cũng có khả năng chém không đúng, cho nên giả vờ hắn không biết, chỉ khẳng định muốn chém đứt màu trắng.
Ngụy An Lương nhìn về phía Hoàng Phủ Cẩn, chờ ý kiến hắn.
Doãn Thiếu Đường hướng Tô Mạt cười cười, nói: “Đây có lẽ là một biện pháp, nếu không vì sao cây màu đỏ luôn là vây quanh màu trắng?”
“Doãn huynh, đây không phải là trò đùa, có thể tùy tiện thử một chút, sai lầm rồi cũng có thể lui về. Ngộ nhỡ chém sai lầm rồi, vậy chúng ta thì phiền toái.” Ngụy An Lương bày tỏ không đồng ý.
Doãn Thiếu Đường nhún nhún vai: “Vậy phải như thế nào?”
Hoàng Phủ Cẩn nhìn bọn họ một cá: “Mang mọi người đi ra ngoài ta còn là làm được.”
Đang lúc vô kế khả thi, lúc muốn lui về, bên ngoài truyền đến tiếng địch du dương.
Toàn thân Tô Mạt chấn động, chỉ cảm thấy âm thanh này vô cùng quen thuộc, không tốn sức chút nào nhớ tới, hay là tại trong rừng mình thấy được huyễn tượng này, người nọ dùng lá trúc thổi.
“Có thể là trận pháp có biến hay không?” Doãn Thiếu Đường xem ra có chút kinh hoảng, nhìn ngó xung quanh bốn phía, bộ mặt đề phòng.
Tiếng địch kia lại càng ngày càng gần, hình như rõ ràng chính là hướng tới nơi đây.
“Mọi người coi chừng.” Hoàng Phủ Cẩn đột nhiên lên tiếng nhắc nhở, phi thân nhảy lên, ống tay áo mang theo một đạo ánh lạnh xẹt qua, cắt đứt nhánh cây rối rít quất lại đây.
Bọn họ cũng đều biết những cành cây này sắc bén, trước một tên đại hán còn bị đâm vào cổ.
“Cẩn ca ca, trận pháp làm sao có thể biến hóa dưới tình huống không ai chỉ huy?” Tô Mạt đến gần Hoàng Phủ Cẩn, lẽ ra Mạc quản sự coi như là người phát động trận pháp, vậy cũng chỉ có thể là uy lựclúc trước, làm sao có thể dưới tình huống đang không có người tiếp tục chỉ huy, sẽ hồi sinh biến hóa?
Hoàng Phủ Cẩn nhỏ giọng nói: “Có thể trận pháp quá mức thâm ảo, biến hóa có thể tầng tầng diễn tiến cũng không nhất định. Đi theo ta, đừng sợ.”
Chỉ là trong chốc lát, thuộc hạ Ngụy An Lương đã mấy người tử thương, có bị cây hoa kéo đi, có bị ám sát tại chỗ.
“A ——” đột nhiên, truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Doãn Thiếu Đường, Ngụy An Lương nhìn thấy hắn bị cành hoa nhỏ dài quấn lấy kéo đi, theo bản năng huy kiếm đi cứu, lại bị cây hoa khác ngăn trở.
Nháy mắt lần nữa, rừng hoa trước mắt lại khôi phục như thường, Doãn Thiếu Đường nhưng lại không thấy đâu.
Biến hóa này tới cũng nhanh đi càng nhanh, lúc này Doãn Thiếu Đường sống chết chưa biết, tất cả mọi người có chút chưa tỉnh hồn.
Trong nháy mắt tiếng địch kia liền đến ngoài cửa, sau đó thản nhiên nhẹ nhàng đi vào.