Lúc này cả vườn hoa hình như xao động, giống như người tức giận, cảm xúc rõ ràng như vậy.
Chậm rãi, tiếng địch như dòng nước trôi, âm luật phất qua mỗi một phiến cánh hoa, nhắn nhủ đến từng góc.
Những thứ hoa kia dần dần an tĩnh lại, giống như cô gái ôn uyển, giãn ra tứ chi mềm mại, ưu nhã văn tĩnh, thoạt nhìn không có tính công kích như vậy.
Mấy người cũng không dám khinh thường, dù sao thân phận người tới không rõ, ai biết là trợ giúp mình hay vẫn là trợ giúp kẻ địch?
Tiếng địch tiếp tục, càng ngày càng gần, những cây hoa kia thậm chí bắt đầu nhảy nhót, không gió mà bay, giống như cô gái phiên nhiên nhảy múa.
Hoàng Phủ Cẩn cảm giác thân thể Tô Mạt hơi rung động, vội cầm tay của nàng, Tô Mạt nhìn hắn một cái, lúc này rừng hoa thế nhưng tự động tách ra, một bạch y nhân giống như đạp thủy hành vân đi tới, áo trắng phiên nhiên, bước chân cực nhanh, giống như giẫm ở trên đám mây, làm cho người ta không thấy rõ bước tiến của hắn.
Tóc hắn dài đen nhánh dùng một cây bích lục trúc trâm búi lên đỉnh đầu, còn sót lại giống như là mực gấm đắt tiền chảy như thác xuống, cho đến thắt lưng.
Cả người tựa như bước ra từ bức họa, làm cho người ta có cảm giác cao quý ưu nhã thần bí lại siêu phàm thoát tục.
Làm cho người ta hoài nghi, hắn căn bản không phải người, có lẽ là tiên tử từ đâu tới, không dính một hạt bụi, thanh nhã tuyệt luân.
Cặp mắt như lưu ly lạnh nhạt không chút gợn, giống như bầu trời, tinh khiết mà an bình, không có một chút gợn sóng, lúc lướt qua Tô Mạt nhưng lại thoáng qua một tia khác thường.
Mọi người nín thở, cảm thấy ảo giác có phải nhìn thấy gì hay không.
Một trận gió, mang theo mùi thơm sâu kín như có như không, phất nâng áo bào hắn như mây trắng, tóc như suối chảy, nhưng không có tiếng địch nào bị loạn tiết tấu.
Vẫn như cũ như suối nước cuồn cuộn, không hề gián đoạn.
Khúc vừa dứt, dư âm lượn lờ, mọi người còn mê say trong đó, không cách nào tự kềm chế.
Hắn đem sáo trúc cắm ở sau thắt lưng, sau đó đôi tay kết thủ ấn phức tạp, lúc hành động, nội lực lưu chuyển, làm cho người ta cảm thấy giống như có ánh sáng lung linh, cả người giống như một khối “dương chi mỹ ngọc” dịu dàng.
Mọi người lẳng lặng nhìn hắn, cũng không có ai quấy rầy, hắn cũng cắm đầu cắm cổ làm thủ thế của mình, hồi lâu, hai tay hắn hợp thành chữ thập, sang sảng tự nhiên nói: “Mở!”
Ra lệnh một tiếng, rừng hoa rối rít lùi ra, chướng khí màu hồng thối lui, rừng hoa trở lại quang quẻ, mà tình hình trong rừng hoa nhìn qua liền hiểu ngay.
Lan Như cùng Lưu Hỏa đang ngủ say ở dưới một tàng cây hoa tử vi trắng bên cạnh, hai người dựa lưng vào nhau, thần thái an tường, không có nửa điểm khổ sở.