Lan Nhược lạnh nhạt liếc nàng: “Nhạc cô nương, ngược lại thật ra ta không biết ngươi cũng say tàu?”
Ở trong vương phủ nghe nói tỷ muội các nàng tự chèo thuyền này, hái đài sen này, để nấu canh cho Vương Gia đó.
Lần này họ len lén xuôi nam, chẳng phải cũng là ngồi thuyền sao, thế nào —— trước không sao, giờ đột nhiên liền say sóng?
Nhạc Phong Nhi hận đến muốn chết, để tạo ra tình trạng say tàu, nàng cố ý dùng một chút dược vật, chỉ là để lôi kéo sự chú ý của Hoàng Phủ Cẩn, để hắn thương tiếc, có thể giúp cho chuyện của mình.
Ai biết bị Lan Nhược làm hỏng rồi.
Lan Nhược giống như vô sự dựa lưng vào mạn thuyền, liếc mắt nhìn hướng boong thuyền, sau đó mới nói với Nhạc Phong: “Nhạc cô nương, ngươi ngàn dặm xa xôi nhất định phải đi theo cho thêm phiền, cẩn thận làm tình đồng liêu của Vương Gia với Nhạc tướng quân không còn chútgif, đến lúc đó được không đủ bù mất, sẽ có lúc ngươi phải khóc.”
Nhạc Phong Nhi âm lãnh nhìn nàng chằm chằm: “Ta hiểu biết rõ ngươi nghĩ như thế nào, các ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện tốt, muốn đuổi ta đi, về sau Vương Gia sẽ thu ngươi cùng Lan Như? Phi, nghĩ đến...... A ——”
Không đợi nàng nói xong, Lan Nhược một phát bắt được cổ của nàng, ánh mắt rét lạnh nhìn gần nàng, lạnh lùng thốt: “Nhạc Phong, ta cảnh cáo ngươi, đừng tưởng rằng trên đời này nữ nhân đều đê tiện như ngươi, coi trọng chồng của người khác nhất định không buông tay. Vương Gia sẽ không thích ngươi, tiểu thư không thu thập ngươi, cũng chỉ là chừa cho Nhạc tướng quân chút thể diện, nếu như ngươi quá phận, đừng nói ta không cảnh cáo ngươi, ngày nào đó ngủ mà không mở mắt được nữa thì cũng chỉ có thể đổ tại chính ngươi.”
Nhạc Phong Nhi còn muốn thét chói tai, lại không phát ra được âm thanh nào, sát khí Lan Nhược quá mạnh mẽ.
Nàng run rẩy, kinh hoảng luống cuống nhìn Lan Nhược, chỉ sợ trước hết Lan Nhược giết mình sau đó ném đi.
Lan Nhược tiếp tục nói: “Nếu để cho ta tìm thấy chứng cứ ngươi tư thông với những tên mặc áo trắng kia, ta tuyệt đối sẽ không nương tay.”
Nhạc Phong Nhi trừng lớn mắt, uất ức tột cùng, nước mắt lăn xuống: “Ta...ta không có, ngươi...ngươi ngậm máu phun người.”
“Hừ!”
Lan Nhược xem thường nhìn nàng, mặc dù hoài nghi Nhạc Phong Nhi cấu kết với người ngoài, thiết kế hãm hại mình, cho nên mới bị tập kích bị bắt.
Không có chứng cớ mười phần, nàng sẽ không ra tay với Nhạc Phong Nhi.
Chỉ là nếu có một chút chứng cớ, liền tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng.
Một tay ném Nhạc Phong Nhi trên ván thuyền, Lan Nhược liền quay người trở về phòng.
Trên boong thuyền, mấy người vừa trò chuyện vừa uống trà, nghe Thẩm Tam nói một chút phong tục nhân tình, thỉnh thoảng Vân Thiếu Khanh cũng sẽ bị yêu cầu nói một chút chuyện xưa Nam Trạch, mọi người nghe say sưa vui vẻ.