“Khi còn bé, Vương Gia đánh giặc mệt chết đi, rất khổ, nhưng còn có thể vui vẻ với ta cùng Lâm Nhi, đi bắt bướm cho chúng ta, còn có thể dạy cưỡi ngựa cho chúng ta, khi đó, thật rất vui vẻ...... chẳng qua là, thời gian tốt đẹp không dài.”
Lệ nàng rơi đầy mặt: “Thật ngắn ngủi, giá chúng ta có thể vĩnh viễn ở chung một chỗ, ca ca cũng sẽ không...... Ô ô......”
Nàng ta rất thích Vương Gia, nhưng ca ca vẫn ngăn cản nàng, nói nàng cùng Vương Gia không xứng đôi, hi vọng nàng có thể tự lập, tự mình cố gắng, về sau lập gia đình làm chánh thất, bởi vì coi như Vương Gia có muốn nàng, nàng cũng chỉ là thiếp thất.
Nhưng nàng không sao cả, chỉ cần có thể đi theo bên cạnh Vương Gia, làm thiếp thất cũng tốt.
Nàng cam tâm tình nguyện, chỉ cần có thể ở cùng chàng.
Nghe nàng nói đến chuyện cũ khi còn bé, nói xong đáng thương như vyaaj, Hoàng Phủ Cẩn thở dài.
Khi còn bé hắn rất cô độc, Nhạc Thiểu Sâm cùng hai muội muội hầu bên cạnh hắn, an ủi hắn không ít.
Hắn là người không giỏi biểu đạt tình cảm, người khác đối hắn tốt một phần, hắn nguyện ý báo đáp gấp mười gấp trăm lần.
Nhưng hắn vẫn chỉ coi các nàng như muội muội, chưa từng có ý khác, không có cảm giác như lúc vừa thấy được Tô Mạt liền muốn chiếm làm của riêng.
Hắn tự tay đẩy cửa phòng ra: “Vào đi thôi.”
Nhạc Phong Nhi đỡ khung cửa, xộc xệch đứng lên.
Nàng vào trong nhà, cũng không ngồi, liền vịn bàn đứng xiêu vẹo như chỉ chực sụp đổ, vung trán mình lên chìa cho Hoàng Phủ Cẩn nhìn.
“Vương Gia, không có người ở đây, họ gây họa cho ta ở khắp nơi, lúc ngươi ở đây, ta bị thương, bọn họ cho thuốc nói là tốt, sẽ không để lại sẹo. Nhưng lúc không có người, họ liền hành hạ ta một cách ác độc, sửa trị ta, người xem......”
Đợi nàng đưa đầu lại gần một chút, chỗ trán bị thương giữ lại một vết sẹo.
Nếu như không có tóc mái ngang trán, sẽ rất rõ ràng.
Hoàng Phủ Cẩn tự nhiên không biết nàng chọn lúc vết thương lại hồi phục tốt để giở trò, sau đó lấy vết thương bị rách thu được đồng tình.
Hắn mơ hồ nhớ một chút, hình như là vết thương trên trán nàng bị vỡ, sau lại mấy lần rách thêm, dù thế nào đi nữa hắn không để bụng những chuyện này, nếu quan tâm tất sẽ khẩn trương, nhưng hắn căn bản là không chú ý.
Nữ hài tử rất để ý dung mạo, cho nên hắn cũng không cách nào khuyên nàng đừng quan tâm.
Hôm nay mới chỉ là vết thương khép lại, còn muốn không để lại sẹo, hiệu quả còn cách rất xa.
Chỉ có lúc đang dùng thuốc trị thương mà dùng thêm thuốc mới ó thể để cho vết thương khép lại tốt, không lưu sẹo.
Vết thương đã khép lại rồi, liền phiền toái, kể cả là thần y cũng khó giải quyết.