Thẩm lão gia gật đầu một cái, "Cũng tốt."
Vừa vặn lão cũng muốn làm một ít chuyện.
Thì ra là sau khi Tô Mạt trở về, nghĩ tới Nhạc Phong nhi là nhất định phải đưa đi, thậm chí cảm giác so bắt Tử Lâm cùng Doãn Thiếu Đường vội vã hơn.
Hơn nữa, người phục vụ Nhạc Phong nhi tới hồi báo, nói Nhạc cô nương giống như bị tiêu chảy, thân thể yếu đuối vô cùng.
Tô Mạt cho Lan Như đi nhìn một cái, trở lại nói là trúng độc, nhưng là đã được giải, không phải rất lợi hại.
Sau đó Nhạc Phong nhi có dáng vẻ gầy yếu, cần nghỉ ngơi tốt, Tô Mạt lại không chịu cho nàng thời gian, yêu cầu lập tức xuất phát.
Nhạc Phong nhi cũng không còn biện pháp, chỉ đành phải đồng ý.
Hiện tại Thẩm Tinh Tinh thấy Tô Mạt như chuột thấy mèo, không dám đối mặt, càng sẽ không bất bình dùm Nhạc Phong nhi rồi.
Thẩm lão gia nhìn một chút, hỏi "Vân công tử đây?"
Tô Mạt cười nói: "Lão gia, kính xin ngài chiêu đãi nhiều hơn rồi, Vân công tử muốn tìm sư tỷ hắn, chỉ sợ muốn ở lại."
Dù sao nơi này có Tử Lâm phu nhân nhớ thương người, thay vì đuổi theo khắp thiên hạ, không bằng ôm cây đợi thỏ.
Cái gọi là hòa thượng chạy không trốn khỏi miếu a.
Thẩm lão gia nói: "Hoan nghênh hoan nghênh. Thật là vinh hạnh rồi."
Sau đó lão phân phó Thẩm Phỉ đi chuẩn bị cẩn thận, chuẩn bị cho bọn Tô Mạt khoái mã đi đường, la, xe ngựa, ngân lượng vân vân.
Tô Mạt cũng không cự tuyệt, mặc dù mình mang theo bạc, nhưng nếu lão gia chịu cho, thiên hạ ai sẽ nhiều tiền hơn so với lão, nếu nàng cự tuyệt chẳng phải là ngu.
Đám người Tô Mạt rời đi Thẩm gia ngày ấy, Thẩm lão gia thực tiễn bọn hắn, Thẩm Tinh Tinh tự nhiên phải xuất tịch, tuy nhiên giả vờ bệnh, lão gia cũng không bỏ qua nàng.
Thẩm Tinh Tinh ỉu xìu quá xá, phờ phạc rã rượi, nhưng lão gia cũng không làm khó nàng, không làm cho nàng cho Tô Mạt nói xin lỗi.
Tô Mạt giống như quên mình nói qua sự kiện kia, ăn cơm tiễn, uống rượu tiễn, mấy người tạm thời cáo từ rời đi.
Vân Thiếu Khanh tiến lên đưa cho Tô Mạt một quyển sách nhỏ, "Tô cô nương, chuyến này núi cao đường xa, có thể sẽ gặp phải phiền toái không thể đoán trước, đề phòng sư tỷ của ta đi theo các ngươi, ta đưa ngươi một quyển sách nhỏ. Các ngươi không cần cùng xung đột chính diện với trận pháp của nàng, chỉ cần theo như này là tốt rồi."
Trận pháp lợi hại, bố trí xong cũng cần thời gian.
Tử Lâm phu nhân coi như đi theo đám bọn hắn, cũng không thể dễ dàng có thể lấy ra trận pháp phức tạp, về phần đơn giản, Vân Thiếu Khanh dạy bọn họ tránh như thế nào, phân biệt, hoặc là xuất trận, không cần nhất định phá trận.