Kim Kết bị nàng hỏi đến sững người,“Đều do Hoàng Oanh tỷ tỷ quản.”
Tô Mạt bắn vào sau ót nàng ta,“Xuất môn xuất đến buông thả rồi rồi hả. Đi
thu thập một chút đồ ăn mau, đem qua cho Dương di nương.”
Kim Kết dẩu môi, nhưng cũng không dám không nghe, lập tức đi làm.
Tô Mạt mời khách, xem như lần đầu, Tô Nhân Vũ cùng Tô Việt vừa về đến là lập tức tới luôn.
Tô Nhân Vũ mua cho nàng kẹo Long Tu, Tô Việt mua cho nàng một chiếc trâm
cài tóc có khảm ngọc hình hoa nhài, phía dưới có hai sợi dây kết bằng
hạt trân châu to nhỏ, trong suốt sáng chói, rất đẹp.
Tô Nhân Vũ
nhìn thấy, nói:“Mạt nhi bất quá một tiểu nha đầu, mua cái gì không mua
đi mua cái trâm cài đầu, mua sợi dây buộc tóc là tốt rồi.”
Nói xong bàn tay to sờ sờ lên đầu Tô Mạt, đối với hai cái búi tóc trên đầu nàng rất là thích.
Tô Mạt liền bĩu môi,“Chỉ có phụ thân còn coi người ta là tiểu hài tử. Ta đều mười một tuổi rồi. Còn đi mua kẹo cho ta.”
Tô Nhân Vũ ha ha cười,“Bất quá là tiểu nha đầu chín tuổi.”
Nói xong bế nàng đặt ở trên đùi, bảo nữ nhi châm rượu cho mình.
Tô Mạt nói:“ Tiểu thư nhà khác lúc chín tuổi, đều được tính là người lớn rồi.”
Tô Nhân Vũ cười nói:“Phụ thân nói không qua được ngươi. Ngươi cũng là người lớn, uống một chén với phụ thân nào.”
Vừa nói cũng vừa rót cho nàng một chén nhỏ.
Bách Hoa tửu là một loại rượu nhạt thanh ngọt ngon miệng, so với rượu gạo
thì hàm chứa lượng cồn ít hơn, nữ hài tử cũng rất thích uống.
Bởi vì buổi tối, uống rượu đối thân thể không tốt, cho nên Tô Mạt không chịu để bọn họ uống cái khác.
Tô Việt nhìn nàng một cái, cười nói:“Ngũ muội muội tuy rằng còn nhỏ, đã có bộ dạng người lớn rồi. Nhà này nếu ngũ muội muội đảm đương, sẽ rất tốt
.”
Tô Nhân Vũ hừ một tiếng,“Ngươi biết cái gì. Tiểu hài tử trong
nhà. Nữ nhi ở nhà làm đương gia, thanh danh truyền ra ngoài không biết
sẽ lợi hại ra sao đâu, người ta về sau sẽ oán giận.”
Tô Việt cười nói:“Nếu là không có bà bà ( mẹ chồng) thì tốt rồi.”
Tô Mạt mặt đỏ, giận hắn liếc mắt một cái,“Nhị ca càng ngày càng biết trêu
ghẹo người. Nhưng nếu để ta tìm cho ngươi một tẩu tử lợi hại, quản chặt
ngươi, ngươi sẽ không có ở không mà đi chọc người khác a.”
Tô Nhân Vũ cười ha ha, nới với Tô Việt:“Phạt ngươi ba chén.”
Tô Việt trong lòng cao hứng, trên mặt không thiếu được muốn làm bộ cố ý khước từ.
Mấy năm nay Tô Nhân Vũ cùng tử nữ ăn cơm là rất ít, trận cười vui vẻ như thế này thì càng không thể có.
Tô Việt từ nhỏ đi theo lão phu nhân, thời gian thân cận với phụ thân như vậy thực quá ít.