Nay nhờ vào Tô Mạt, hắn cũng nhân cơ hội hiểu rõ một chút loại tình cảm quấn quít cha mẹ của trẻ nhỏ.
Rất có tư vị làm nũng.
Tô Nhân Vũ trong lòng khoái chí, cũng không so đo nhi tử trong đầu tính
toán cái gì, chỉ quan tấm tới Tô Mạt cười với hắn là tốt rồi.
Lúc này Hỉ Thước chậm rãi đi đến, nàng tỉ mỉ trang điểm một phen, khuôn mặt trắng noãn, bới kiểu tóc buông dài rũ xuống, cài một cây trâm hoa bạch
hợp bằng ngọc bích, mang một đôi khuyên tai bích tỉ, lộ ra chiếc gáy dài trắng nõn nà, trên người mặc chiếc áo mỏng mùa xuân màu hồng cánh sen,
phía dưới phối với chiếc váy nguyệt sắc, càng lộ ra thân hình thon dài,
phong tư yểu điệu.
Một làn hương hoa mai đánh úp tới.
Tô Nhân Vũ ánh mắt bỗng ngưng lại, lập tức nói:“Không có người ngoài, ngồi xuống đây đi.”
Hỉ Thước hành lễ xong, ngồi xuống bên cạnh hắn, giúp hắn châm rượu.
Trên người nàng có mùi hương nhàn nhạt như có như không thản nhiên vây hãm
chóp mũi Tô Nhân Vũ, hơn nữa vì uống rượu, nhất thời thân thể Tô Nhân Vũ dấy lên một trận khô nóng.
Tô Mạt cười thầm, đứng dậy nói:“Mọi người uống đi, ta đi bên kia nhìn xem nấu canh đã được chưa.”
Nói xong nháy mắt với Tô Việt.
Tô Việt từ lúc thấy Hỉ Thước tiến vào thì biết chuyện gì xảy ra rồi, lập tức tìm cái cớ là đi tiểu tiện.
Bọn họ vừa đi, trong phòng nhất thời an tĩnh lại, chỉ có Tô Nhân Vũ uống rượu thanh âm di chuyển của ống tay áo.
Hỉ Thước giúp hắn châm rượu, hắn cầm tay nàng, thở dài,“Ngươi trang điểm
như vậy, thật ra có hình bóng của Doanh nhi trong đó, còn có mùi hương
kia......”
Hỉ Thước vừa nghe sắc mặt đại biến, vội quỳ xuống,“Lão gia, nô tỳ, nô tỳ không phải cố ý.”
Tô Nhân Vũ vươn tay kéo nàng, thản nhiên nói:“Không phải lỗi của ngươi.”
Hắn chỉ biết nha đầu kia ý đồ xấu rất nhiều, không tốt như vậy thỉnh hắn uống rượu.
Hắn uống cạn ly rượu, ánh mắt mông lung đã muốn say, sóng mắt giàn giụa mờ
ảo, tựa hồ như thấy một nữ tử dịu dàng thông tuệ, xinh đẹp động lòng
người từ ngoài cửa bước vào nhìn hắn một cái rồi đi.
Hắn cảm thấy đau xót, vươn tay muốn bắt lại, lại chỉ có một mùi hương nhàn nhạt còn vương lại.
Giống hệt như nàng.
Hắn buồn bã uống rượu, lẳng lặng không phát ra tiếng, Hỉ Thước một tiếng không dám nói ra, chỉ yên lặng rót rượu cho hắn.
Uống đã đủ , hắn đứng dậy, quơ quơ, Hỉ Thước vội đỡ lấy hắn.
Hơi thở hắn dày đặc, cúi đầu ở nàng gáy nàng,“Trở về đi.”