Hôm nay còn đang suy
nghĩ nên hay không đem hàng hóa bán rẻ, sau đó cho người ta thuê mấy cái phòng này, còn cả nhà hắn đi qua chỗ khác thuê chỗ nhỏ hơn, mở một cửa
hàng nho nhỏ khác. Chỉ cần tránh xa phạm vi có Tống gia bá đạo, thì dần
dần có ngày hắn sẽ làm ăn tốt lên.
Hắn nói:“Nếu thiếu gia thật sự muốn mua, không bằng như vậy, các ngươi thuê chỗ này của ta đi, cũng
giống nhau cả. Ta đây lấy tiền thuê một năm bất quá ba trăm năm mươi
lượng bạc là được.”
Chưởng quầy vừa nói xong bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến thanh âm dễ nghe như băng chàng ngọc,“Ta thấy thật ra nơi
này hơi nhỏ một chút nhưng cũng không sao, chỉ là mở cửa hàng thì như
vậy cũng đủ rồi. Một năm ngươi sẽ được một trăm lượng bạc. Không biết ý
nhị vị như thế nào?”
Khi mọi người quay ra chỉ thấy Hoàng Phủ
Giác ôm cánh tay miễn cưỡng tựa vào khung cửa, một thân áo dài màu xanh
ngọc càng phát ra có vẻ thanh nhã như ngọc, tuấn mỹ vô song.
Chưởng
quầy kia vừa nghe đã nóng nảy,“Vị này thiếu gia, cửa hàng này của ta
tiền thuê ít nhất cũng phải hai trăm bảy lượng mới đúng.”
Tô Mạt
quay đầu liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Giác một cái, người này xuất quỷ nhập
thần, bất quá hắn xem như cũng đang giúp nàng, tiền thuê cửa hàng này ba trăm lượng cũng có thể nhận.
Nàng đối chưởng quầy nói:“Vậy tạm thời
trước thuê trong mười lăm năm đi. Như vậy đối với việc chúng ta mua cũng kém không nhiều lắm.”
Chưởng quầy vừa nghe cũng thấy vui vẻ, tuy rằng mười lăm năm chính mình không thể sử dụng phòng này ở, nhưng là ít nhất này mười lăm năm cũng coi như áo cơm không lo, vốn hắn cũng có một ít tiền sinh ý còn lại, thế này so với mở cửa hàng lớn cũng tốt.
Hắn nguyên vốn chỉ là một tiên sinh ở phòng thu chi biết tính sổ, bởi vì có chút tiền nên mới nghĩ đến chuyện chính mình buôn bán xem sao. Ai ngờ
chờ sau khi làm mới phát hiện, kỳ thật chính mình không có bản lãnh làm
lão bản, nếu là làm chưởng quầy thì còn được.
Tô Mạt nhìn biểu
tình biến hóa trên mặt hắn, biết hắn suy nghĩ, lại nói:“Chúng ta trước
cho ngươi hai năm tiền thuê, sau đó mua hết vải bố của ngươi với một
phần năm giá. Hình chưởng quầy ý ngươi như thế nào?”
Hình chưởng quầy nghe nàng gọi chính mình, còn ra điều kiện tốt như vậy, thức thời lập tức gật đầu,“Tốt, tốt.”
Liền cho tiểu tiểu nhị cầm giấy và bút mực lại thỉnh bọn họ vào trong phòng khách uống trà.
Tô Mạt lắc đầu,“Chúng ta là người sảng khoái đương nhiên làm việc cũng
sảng khoái. Ngay tại nơi này đi, không cần đi vào quấy rầy mọi người
đâu.”
Giá đàm phán đã tốt lắm rồi, có một ít chi tiết bàn bạc lại chút xíu cũng xong, lúc sau, thời gian chủ yếu chỉ để mọi người tán gẫu là chính.