Mới bắt đầu Tô Mạt còn giãy dụa, sau đó tay của hắn sử dụng nội lực, nàng căn bản không thể
nào phản kháng, chỉ cảm thấy gân cốt như cũng bị hắn tháo ra vậy.
Nàng không có rơi lệ, ngược lại còn hung hăng cắn môi hắn.
Hắn sợ hãi cả kinh, cả người cứng ngắc, ngưng mắt nhìn nàng cuống quít buông nàng ra.
Sợi tóc nàng hỗn độn, cổ áo bị hắn kéo lệch lộ ra một mảng da thịt tuyết
trắng mềm mại, trên cổ gáy lưu lại tội chứng hắn gây ra.
Hai mắt nàng đen bóng, cánh môi sưng đỏ, thậm chí bị hắn cắn rách, thấm ra nhưng tia máu nhỏ.
Hô hấp của hắn bị kiềm hãm, con ngươi chợt trầm xuống, không chút nghĩ ngợi giơ tay giáng cho chính mình một cái tát.
Hắn đang làm gì vậy?
Mấy năm nay hắn luôn luôn bảo hộ nàng, không cho phép bất luận kẻ nào gây thương tổn đến nàng.
Cũng không nghĩ đến kẻ thứ nhất gây ra thương tổn cho nàng, lại là chính hắn.
Tuy rằng thường xuyên ở một chỗ, hắn cũng bất quá chỉ ôm nàng, ngẫu nhiên hôn lên cái trán của nàng.
Chưa từng giống hôm nay như vậy, thế nhưng......
Hắn vừa hối hận vừa đau đớn, hận không thể giết chết chính mình.
Tô Mạt hoảng sợ, cái tát thứ nhất ra tay quá nhanh, nàng không kịp phản
ứng, cái thứ hai giáng xuống nàng bay tới ngăn cản hắn, gắt gao đè tay
hắn lại, nhìn thấy trên làn da trắng như sứ của hắn in đậm dấu tay đỏ
ửng, khóe miệng thậm chí còn chảy máu.
Ngực nàng quặn đau, hung hăng mắng:“Ngươi điên hả!”
Hắn cắn môi, gắt gao nhắm mắt lại, thống khổ lẩm bẩm nói:“Mạt nhi, ta xin lỗi, ta xin lỗi, ta...... Ta đốn mạt.”
Tô Mạt ngược lại cười rộ lên, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng chạm vào hai má hắn,“Bộ dạng thế này sao đi gặp người chứ?”
Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng mà hôn lên hai má bị thương của hắn, nhẹ nhàng giống như lông chim xẹt qua, làm cho tâm hắn run lên, nhất thời nảy lên một
luồng nhiết.
Hắn sợ, hắn tự ti, hắn cần mạnh hơn, hắn quật cường, hắn lo sợ nghi hoặc, hắn......
Hết thảy mọi thứ, tại đây giờ phút này trong một khắc đều tiêu tan hết.
Tô Mạt nhẹ nhàng mà hỏi:“Hắn làm nhục ngươi sao?”
Ngoài hoàng đế ra, không ai có thể làm cho hắn không khống chế được như vậy?
Mới vừa rồi thời điểm hắn cưỡng hôn của nàng, nàng cảm giác được trong cơ
thể hắn có một luồng khí thô bạo, ánh mắt hắn trống rỗng, hắn có nhu cầu cấp bách muốn lấy cái gì đó đến lấp bằng đi cái thứ vừa bị rút đi.
Ngoài hoàng đế ra, ngoài người thân nhân nhất của hắn, ai còn có thể lấy đi tâm trạng của hắn?
Nàng đau lòng không thôi, nằm ở trong lòng hắn,“Ngươi thật khờ, làm cái gì
phải khổ sở? Hắn nếu đối với ngươi tốt, ngươi liền nhận hắn, nếu hắn đối với ngươi không tốt. Ngươi liền không thèm nhận hắn làm cha. Thế gian
này có hàng vạn hàng ngàn thứ quý giá, sung sướng có trăm ngàn loại.
Thống khổ lại chỉ có một loại, đó là chính ngươi gia tăng cho chính
ngươi mà thôi.”