Thái tử hỏi thăm ân
cần vài câu, liền cáo từ, Tô Nhân Vũ thỉnh hắn không cần lấy việc nhỏ
này ra làm phiền bệ hạ, miễn cho bệ hạ lo lắng.
Thái tử hơi hơi
vuốt cằm, hướng trên lầu nhìn thoáng qua, lại chỉ có vài cái nha đầu từ
trên xuống dưới lấy đồ vật, không có nhìn thấy người khác.
Rũ mắt xuống, hắn chắp tay, dẫn người rời đi.
Nhị tiểu thư đứng ở một góc trênhành lang gấp khúc, đang khẽ nức nở, trên
người mặc mộ thân sắc tím, đầu vai gầy yếu, rung lên, rất là làm cho
người ta thương tiếc.
Thái tử nhìn nàng một cái, nói với Tô Nhân
Vũ:“Việc này quả thật không nên trách nhị tiểu thư, Tô quốc công không
thể lại giận chó đánh mèo .”
Tô Nhân Vũ liên tục nói hổ thẹn.
Thái tử nhìn về phía Hoàng Phủ Giác,“Ngũ đệ, đi thôi.”
Chẳng lẽ hắn còn muốn lưu lại xum xoe hay sao chứ?
Hoàng Phủ Giác liền gọi Hoàng Phủ Giới rồi dẫn người cáo từ, lại kêu Tô Nhân Vũ chờ Tô Mạt khỏi bệnh thì truyền tin cho hắn.
Tô Nhân Vũ đáp ứng, Hoàng Phủ Giới vẫn là lo lắng,“Quốc Công, Tô Mạt thật sự không có gì nguy hiểm chứ?”
Tô Nhân Vũ cam đoan không nguy hiểm tới sinh mệnh.
Hoàng Phủ Giới gãi gãi đầu,“Ta vẫn còn lo lắng, muốn nhìn nàng một chút.”
Hoàng Phủ Giác nhìn hắn một cái,“Không thể vô lễ.”
Chờ sau khi mọi người cáo từ, Tô Nhân Vũ cũng sai Tô Việt lập tức thu thập, đưa lão phu nhân bọn họ hồi phủ.
Hắn ngược lại muốn lưu lại ở bên cạnh Tô Mạt.
Thực tế Tô Mạt kêu hắn lưu lại, còn có một cái tác dụng khác là làm tấm lá chắn.
Tuy rằng nàng dặn dò mọi người không được nói cho Hoàng Phủ Cẩn biết việc
nàng rơi xuống nước, nhưng dựa vào sự hiểu biết của nàng về Hoàng Phủ
Cẩn thần thông như vậy, hắn làm sao có thể không biết?
Chẳng những muốn dạy dỗ nàng, hơn nữa nếu hắn biết nàng cố ý rơi xuống nước, vậy khẳng định càng muốn hung hăng trừng phạt nàng.
Cho nên nàng phải giả bệnh, lừa hoàng đế, thái tử cùng Hoàng Phủ Giác.
Cũng làm cho Hoàng Phủ Cẩn chỉ đau lòng nàng, sẽ không trừng trị nàng.
Thời gian lúc chạng vạng tối hoàng đế đưa ngự y tới chẩn đoán bệnh cho nàng, Kim Kết đem màn buông xuống, chỉ lộ ra một bàn tay, ngự y kia bắt mạch
xong liền cảm thấy thật là khủng hoảng.
Trước khi tới bệ hạ đã dặn dò trước.
Hắn vội cẩn thận bắt mạch, lập tức hơi hơi vuốt cằm, nói:“Tuy rằng hung
hiểm, nhưng không trở ngại. Cần yên tĩnh dưỡng bệnh mới được.”
Ngự y kê toa thuốc, tiến cung hội báo.
Nói tới Hoàng Phủ Cẩn từ bên ngoài trở về, nghe nói Tô Mạt rơi xuống nước,
hắn nghe cũng không có nghe chi tiết liền trực tiếp bay vọt lên nóc nhà, thân hình vừa lật, theo cửa sổ tiến vào.