Chương 314
Vừa thốt ra xong, Thẩm Nguyệt đã chợt ngẩn người, lại nói: “Không đúng, ngươi không sợ hắn, ngươi sợ hoàng thượng? Tần Như Lương chính là người cùng hoàng thượng trai triều lập tân”.
Tô Vũ bỗng nhiên cười, nói: “Dưới chân Thiên Tử, chúng ta làm trung thần, cũng nên cẩn thận một chút”.
Không biết tại sao, Thẩm Nguyệt lại cảm thấy sự hờ hững của hắn ẩn chứa rất nhiều chuyện quá khứ, nếu bóc từng lớp ra xem, sẽ nặng nề đến mức con người ta hít thở không thông.
Tô Vũ che giấu rất nhiều bí mật, cả người hắn như một mê cung khó tìm lời giải.
Thẩm Nguyệt nói: “Ta là một công chúa tiền triều, sợ mấy cái đó cũng dễ hiểu thôi, nhưng ngươi thì sợ cái quái gì? Hoàng đế cũng đề phòng ngươi lắm nhỉ, Tô Vũ, rốt cuộc ngươi là ai?”
Tô Vũ chuyển tầm mắt, nghiêng đầu nhìn Thẩm Nguyệt.
Hắn đưa tay xoa tóc nàng, góc áo bị gió thổi bay, nói: “A Nguyệt, nghe lời lão sư, sau này ngốc một chút sẽ tốt hơn, cô và Bắp Chân đều ngốc hơn một chút, sẽ sống được lâu”.
Nhắc tới Bắp Chân, tâm trí Thẩm Nguyệt lại bị Bắp Chân hút mất hồn.
Vẻ mặt có chút uể oải và cô đơn.
Nàng cười khổ, nói: “Vừa ngốc vừa trung thành thì cũng có được gì đâu, trộm đến thăm nhà ngươi, lấy đi hết tất cả mọi thứ, còn sợ ngươi trả thù, nên lại đề phòng ngươi như phòng trộm”.
“Từ góc độ nào đó mà nói, ở phủ tướng quân vẫn an toàn hơn hoàng cung”, Tô Vũ khẽ nói: “Mấy hôm nay cô sống có ổn không?”
Thẩm Nguyệt nói: “Bắp Chân bị bắt đi rồi, ta không biết nó sống thế nào, ta là mẹ nó, ngươi nghĩ ta sống có ổn không?”, nàng đưa một tay chống cằm, quay sang nhìn về phía hắn: “Quái lạ, sao ta lại nói với ngươi mấy chuyện này”.
Tô Vũ hắng giọng: “Ta ở trong cung có lén đi xem thử”.
Thẩm Nguyệt lập tức quay phắt sang nhìn hắn chằm chằm: “Thế nào?”
“Tạm thời không sao cả”, hắn khẽ nghiêng đầu ghé tai nàng: “Nguyện vọng của cô, nếu ông trời không thể giúp cô thực hiện thì để ta”.
Thẩm Nguyệt giật mình, không quan tâm đến khoảng cách hai người gần trong gang tấc, hỏi: “Ngươi có cách dẫn thằng bé về ư?”
Tô Vũ vuốt vuốt sợi tóc bên tai nàng, thấp giọng thì thầm: “Sao nhi tử lại có thể ở xa mẹ của mình được. Chờ ta thêm mấy ngày”.
Lúc này, hốc mắt Thẩm Nguyệt nóng lên: “Tô Vũ, nếu ngươi thật sự có thể giúp Bắp Chân trở về, Thẩm Nguyệt ta nợ ngươi một ân tình”.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!