Phượng Khuynh Liên tuy là thiếp thất, nhưng nàng xưa nay thanh lãnh, cũng có thân phận cao quý không cách nào chèn ép được, khoảng thời gian sống ở Di Nhân Hiên kia, Diệp Thu Bạch liền hiểu rõ vì sao Thẩm Lạc Ngôn lại ưu ái Phượng Khuynh Liên, nàng xác thực cũng có bản lĩnh để được nhận sự ưu ái này.
Thẩm Gia Trang có rất nhiều bí mật, bí mật của riêng Thẩm Lạc Ngôn thì lại không đáng nhắc tới, Diệp Thu Bạch biết vì sao Thẩm Lạc Ngôn lại có cảm tình khác biệt với Phượng Khuynh Liên, đơn giản là vì Phượng Khuynh Liên có một đôi mắt rất giống với Phương Tử Mạch mà thôi, đáng tiếc chính là, dường như ngay cả chính Thẩm Lạc Ngôn cũng không phát hiện ra, nguyên nhân hắn ưu ái Phượng Khuynh Liên đã không còn chỉ vì đôi mắt kia nữa.
Sống ở Thẩm Gia Trang, Diệp Thu Bạch quan sát được rất nhiều chuyện, nhưng hắn từ trước đến nay không phải là người lắm miệng thích lo chuyện bao đồng, huống chi đây còn là chuyện của nhà người khác.
Chỉ là không biết bắt đầu từ khi nào, hắn nhìn Hồng Đậu lại bỗng nhiên nghĩ, phu quân của nàng không yêu nàng, vậy nàng cũng sẽ giống những nữ nhân khác trong hậu viện kia, vì không chiếm được sự sủng ái của phu quân mà dần dần ngập tràn ai oán, hoặc là dần dần trở nên gầy ốm, hoặc là trở nên đố kỵ xấu xí sao?
Bất luận là khả năng nào, đặt trên người Hồng Đậu cũng dường như đều khiến người ta cực kỳ tiếc hận.
Nhưng về sau Diệp Thu Bạch cũng phát hiện, bất luận là khả năng nào cũng sẽ không xuất hiện với Hồng Đậu, năng lượng của nàng quá mức tràn đầy, thậm chí còn có ý định muốn trốn đi khỏi Thẩm Gia Trang, mà Thẩm Lạc Ngôn, lại vẫn chưa nhận thấy được sự thú vị như thế.
Hồng Đậu hồi phục tinh thần từ chuyện tự hỏi khi nào mình sẽ bị hưu, ngước mắt chỉ thấy Diệp Thu Bạch đang nhìn mình chằm chằm, đôi mắt màu đen của hắn cực kỳ giống như màn đêm đầy sao, nhìn không thấu được cảm xúc nơi đáy mắt hắn, cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, hắn dường như…… Cũng đang tự hỏi chuyện gì đó, lại còn nhìn chằm chằm nàng mà tự hỏi.
“Diệp Minh chủ……” Hồng Đậu kỳ quái hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Ánh mắt Diệp Thu Bạch khẽ động, hắn giương khóe môi, nụ cười nhạt thanh lãnh cực kỳ, bỗng chốc liền có thể quyến rũ linh hồn người khác, “Ta đang suy nghĩ, phu nhân cũng cảm thấy Thẩm Trang chủ cùng Phượng di nương là một đôi trời đất tạo nên sao?”
“Cái này à……” Hồng Đậu thầm nhủ nàng có nghĩ thế cũng vô dụng a, còn có một nam chủ Du Tử Tức đang như hổ rình mồi kia kìa, da đầu căng ra gật một cái, nàng nói: “Hai người họ xác thật là một đôi trời đất tạo nên.”
“Thực xin lỗi, ở trước mặt phu nhân lại nhắc tới chuyện của Thẩm Trang chủ cùng Phượng di nương, chẳng qua, giữa hai người lưỡng tình tương duyệt, người thứ ba sẽ rất khó chen vào, ta……” Hắn dừng lại, thần sắc có chút chần chờ, trong mắt hắn lộ ra vẻ lo lắng, e sợ lời kế tiếp sẽ gây tổn thương nàng.
Hồng Đậu hào phóng nói: “Diệp Minh chủ muốn nói gì cứ nói đi.”
“Dưa hái xanh không ngọt, nếu là cưỡng cầu từ một phía, chỉ sợ sẽ tổn thương chính mình, phu nhân…… Chi bằng nên buông tay vào lúc cần buông tay, giúp người khác được như ý nguyện.” Diệp Thu Bạch mỉm cười, “Điều này đối với mấy người các ngươi đều tốt.”
Gì?
Khuyên một phu nhân chính thất đi thành toàn cho phu quân cùng tiểu thiếp á?
Nữ nhân khác nghe xong nhất định sẽ cười lạnh một tiếng, lại châm chọc thêm vài câu, chẳng qua Diệp Thu Bạch biết rằng, Hồng Đậu không hề giống như nữ nhân khác.
“Ta không hề nghĩ tới muốn chen vào giữa hai người bọn họ, chờ khi thời cơ đến, ta đương nhiên sẽ rời khỏi Thẩm Gia Trang.” Hồng Đậu nhếch môi cười, một chút cũng không thấy khổ sở.
Diệp Thu Bạch mỉm cười, “Chỉ sợ đến lúc đó Phương gia cũng sẽ không vui khi thấy phu nhân rời khỏi Thẩm Gia Trang.”
“Đúng vậy……” Hồng Đậu nghĩ tới “nhà mẹ đẻ” của chính mình, nhưng rất nhanh nàng lại nhún nhún vai, “Ta vốn dĩ cũng chưa nghĩ tới việc sẽ trở về Phương gia sau khi rời khỏi Thẩm Gia Trang, ừm, cứ biết đi bước nào hay bước đó.”
“Nếu phu nhân không có chỗ để đi……” Diệp Thu Bạch cười, “Phu nhân không ngại thì cứ ở lại Võ Lâm Minh nhé.”