Câu hỏi của Hồng Đậu quả thực là đâm thẳng vào chỗ yếu.
Chiếc khăn che mũi của A Miên trước sau vẫn chưa hề hạ xuống, ý cười trong mắt nàng vẫn hết sức vũ mị đa tình, “Những điều mà nô gia từng nhìn thấy, còn nhiều hơn so với tiểu cô nương, nhớ năm đó, khi ta vừa mới bước chân vào giang hồ……”
“Cho nên tức là A Miên chưa từng thấy thân thể nữ nhân khác sao?” Hồng Đậu chớp chớp mắt, hỏi lại một lần.
A Miên nói: “Những nơi phong nguyệt* (kiểu như lầu xanh) nô gia cũng đi qua không ít, nô gia còn nhớ rõ, lần đầu tiên đi tới chỗ kia liền gặp một vị cô nương quấn lấy khách, không thả cho người ta rời đi, vừa khóc lại vừa nháo, cuối cùng phu nhân của người khách đó mang người tới tận nơi, hai nữ nhân coi như đánh nhau trước mặt mọi người……”
“Vì thế có thể nói, A Miên chưa từng thấy qua thân thể nữ nhân khác sao?”
“Nữ nhân đánh nhau, thật đúng là không thể so với nam nhân đánh nhau được, nhưng trình độ hung ác dường như còn nhiều hơn cả nam nhân đánh nhau, túm tóc, xé quần áo…… Giống như đều là hành động rất bình thường vậy, chẳng qua nô gia nghĩ thầm, nô gia về sau nhất định cũng không nên giống các nàng ấy.”
“Ừm.” Hồng Đậu gật gật đầu, tiếp tục hỏi: “A Miên chưa từng thấy thân thể nữ nhân khác sao?”
A Miên rốt cuộc trầm mặc trong chốc lát, giọng nàng đờ đẫn nói: “Kỹ thuật nói sang chuyện khác của ta có kém như vậy à?”
“Ủa?” Hồng Đậu ngẩn ngơ, “A Miên vừa rồi có nói sang chuyện khác sao?”
A Miên bất đắc dĩ đỡ trán, lại lần nữa thở dài.
Hồng Đậu chớp chớp mắt, nàng khó hiểu nói: “A Miên, việc ngươi chưa từng thấy thân thể nữ nhân khác cũng đâu phải chuyện mất mặt lắm đâu, chưa thấy thì chưa thấy thôi, vì sao ngươi lại muốn nói sang chuyện khác thế?”
“Bởi vì……” Tựa như là chuyện khó có thể mở miệng được, A Miên rốt cuộc bỏ khăn xuống, nàng cắn môi, lộ ra vẻ phong tình mà ngày thường những người khác không thể thấy, mang theo mị lực không tả nổi bằng lời, “Chẳng phải những người ngoài luôn nghĩ nô gia là người rất có kinh nghiệm đó sao? Nếu bị người ta biết nô gia lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thân thể nữ nhân, sẽ không khiến người ta chê cười à?”
Cho nên nàng mới có thể mặt đỏ nóng lên rồi chảy máu mũi a, bởi vì Hồng Đậu lúc này cởi quần áo xuất hiện trước mặt nàng, mức độ kích thích còn lớn hơn trong tưởng tượng của A Miên nữa.
Hồng Đậu hiểu rõ gật gật đầu, dùng giọng điệu lý giải mà nói: “Cho nên A Miên mới có thể ngây thơ như vậy nha, chỉ nhìn thân thể người cùng giới tính mà đã thẹn thùng như vậy, thật là đáng yêu đó ~”
Nói xong lời cuối cùng, Hồng Đậu ôm mặt, hơi nóng trong nước đã khiến mặt nàng cũng nổi lên màu đỏ mê người, giờ phút này A Miên trên giường chằm chằm nhìn nàng cười cong khóe mắt, liền thấy được vẻ đẹp chấn động tâm can.
Không được……
A Miên lại quyết đoán đưa khăn lên che mũi, nàng mất tự nhiên hơi hơi chếch tầm mắt đi một phân, chảy máu mũi gì đó…… bộ dạng thất thố như vậy nàng nhất định sẽ không để cho người khác nhìn thấy.
“A Miên, ngươi có thể giúp ta lấy khăn lông bên kia không?” Hồng Đậu ngồi ở thau tắm vỗ nước chơi, tiếng nước hòa lẫn với tiếng nói lười biếng của nàng, cực kỳ giống hải yêu* (yêu tinh biển/ nhân ngư) trong truyền thuyết dùng tiếng ca dụ dỗ người ta xuống nước.
Hồng Đậu vừa mới phát hiện là mình chưa đem khăn lông tới đây, nhưng nàng lại không muốn mình cả người ướt lộc cộc bước qua đó để lấy, liền chỉ có thể nhờ A Miên đang không có việc gì làm.
A Miên nhìn khăn lông treo cách đó không xa, chỉ do dự trong chốc lát, nàng nói: “Đợi.”
“Ai nha!” Một chiếc khăn lông bay lên đỉnh đầu Hồng Đậu, nàng lấy khăn lông xuống, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng đen thật dài biến mất trong tay áo A Miên, nàng không thấy rõ đó là thứ gì, cũng không hiểu trong giang hồ có những vũ khí kỳ quái gì nữa. Chỉ là thấy dáng vẻ A Miên dựa vào thành giường che mũi lại, Hồng Đậu liền vừa xoa thân mình, vừa dùng giọng điệu cảm thán nói: “A Miên thật đáng yêu quá đi thôi……”