Diệp Thu Bạch nhìn Hồng Đậu nhảy nhót phía trước, không khỏi mỉm cười, “Xem ra hôm nay, ta cùng Thẩm Trang chủ đều đóng vai trò hộ hoa sứ giả.”
“Cảm giác ngẫu nhiên có thể thay đổi thân phận cũng không tồi.” Thẩm Lạc Ngôn nói: “Diệp Minh chủ cứ như vậy rời khỏi Võ Lâm Minh mà không có vấn đề gì sao?”
“An tâm đi, tất cả mọi chuyện ngày mai ta đều đã an bài tốt, ngày mai khi Bản đồ Tuyết sơn vừa đưa ra, bất luận là Đại La Kim Tiên hay đầu trâu mặt ngựa đều sẽ lộ mặt, hẳn sẽ là một trận ác chiến, trước khi nghênh chiến có thể thả lỏng một chút, cũng chưa chắc là không thể.”
“Diệp Minh chủ nói phải.”
Hồng Đậu phía trước đã chạy tới trước mặt một bà lão bán hoa, tò mò nhìn hoa tươi trong tay bà. Bà lão vui tươi hớn hở nói: “Cô nương mua hoa sao?”
“Bà ơi, đây là hoa gì?”
“Đây là hoa bách hợp.” Bà lão hòa ái cười nói: “Hoa bách hợp có ý nghĩa trăm năm hòa hợp, cô nương đưa cho lang quân trong lòng, sẽ có được tình cảm gắn bó giữa đôi bên.”
Đưa cho người trong lòng…… Hồng Đậu lập tức liền muốn lén nhìn Diệp Thu Bạch phía sau một cái, nàng cũng thật sự lén liếc nhìn qua khóe mắt, lại thấy dáng vẻ Diệp Thu Bạch dường như đang nói chuyện công với Thẩm Lạc Ngôn, nàng liền vội thu tầm mắt về.
A Miên cười tủm tỉm hỏi Hồng Đậu, “Thế nào? Tiểu cô nương muốn mua hoa tặng ai sao?”
“Không phải!” Hồng Đậu vội phủ nhận, lại chỉ chỉ cây cầu gỗ cách đó không xa nói: “Ta chỉ là thấy hoa bày ra trên cầu giống với hoa của bà, cho nên mới tò mò hỏi một chút.”
“Hoa bách hợp trên cầu Thiên Lý kia nha, cũng là loại của lão thân đó.” Khuôn mặt hiền lành hòa ái của bà lão lại thêm một phần tự hào, toàn bộ trấn Hoa Mai này, luận về kỹ thuật trồng hoa, đúng là không ai có thể so với bà.
Hồng Đậu lại thấy lạ mà hỏi, “Cây cầu kia thoạt nhìn rõ ràng không dài, vì sao lại gọi là cầu Thiên Lý vậy?”
Bà lão hỏi lại: “Cô nương có từng nghe qua một câu gọi là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ?”
“Từng nghe.”
“Một con sông chia trấn Hoa Mai sang làm hai bên, trước kia phía Đông gả con gái, hoặc là phía Tây lấy chồng, kiệu hoa đều phải đi qua cầu gỗ đó, một nam một nữ, có thể kết làm vợ chồng làm bạn cả đời, thực sự là duyên phận, chính cái gọi là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên gặp mặt bất tương phùng, dần dà, tên của cầu Thiên Lý cứ như vậy được đặt ra.”
“Thì ra là thế.” Hồng Đậu gật gật đầu.
“Về cầu Thiên Lý này, cũng còn có một truyền thuyết khác.” Diệp Thu Bạch đi tới bên cạnh Hồng Đậu, hắn cười nói: “Nghe nói, vào lúc trăng tròn, hai người lạc nhau nếu có thể cùng bước lên cầu từ hai phía, gặp nhau ở trên cầu, có nghĩa là họ sẽ có duyên phận kết làm vợ chồng.”
“Thần kỳ như vậy sao?” Hồng Đậu nghe liền động trái tim thiếu nữ, nàng hỏi với giọng tò mò: “Nếu người gặp phải trên cầu là thợ mộc sửa cầu thì làm sao bây giờ?”
A Miên cũng cười, “Trăng tròn là lúc khuya khoắt, cũng có thể sẽ là người gõ mõ cầm canh nha.”
“Truyền thuyết chỉ là truyền thuyết mà thôi.” Diệp Thu Bạch ôn hòa nói: “Tin thì tất sẽ có, không tin sẽ không có, đối với người không tin mà nói, người đứng trên cầu là ai cũng không sao cả.”
A Miên câu môi, “Vậy Diệp Minh chủ tin sao?”
Diệp Thu Bạch chỉ cười không nói.
Tới rồi tới rồi!
Cái không khí kỳ quái kia!
Hồng Đậu chỉ vào chậu hoa trên cầu vội chuyển sang đề tài khác, “Hoa của bà đẹp như vậy, đặt ở chỗ đó không sợ bị người khác trộm đi sao?”
“Trấn Hoa Mai liền ở ngay dưới chân núi Võ Lâm Minh, có Diệp Minh chủ trấn giữ, nghe nói trị an luôn luôn cực kỳ tốt.” Thẩm Lạc Ngôn đã lâu chưa lên tiếng, giờ lại nói với vẻ công chính khách quan: “Đừng nói là giết người, ngay cả chuyện trộm cướp cũng đều chưa từng xảy ra.”
“Bắt ăn trộm!” Bỗng nhiên, một nữ tử bên kia cầu hô lên: “Tiểu tặc, ngươi đừng có chạy!”
Một nam nhân kiêu ngạo kêu lên: “Đường Môn đều là loại chân ngắn, có bản lĩnh thì tới bắt tiểu gia ta đi!”
Một đám người yên lặng nhìn về phía Thẩm Lạc Ngôn.
Thẩm Lạc Ngôn: “……”