Bờ bên kia, một vị cô nương áo lục còn đang đuổi theo nam nhân trộm đồ mình, nhưng người trên đường quá nhiều, muốn đuổi theo cũng không dễ.
Diệp Thu Bạch hơi hơi nhíu mày, nói với Hồng Đậu: “Ta sẽ trở về ngay.”
Dứt lời, hắn đã phi thân lên, sang bờ sông bên kia, muốn bắt tên trộm dám can đảm phạm án ở trấn Hoa Mai, cũng đúng, rốt cuộc thì hắn vẫn là Minh chủ Võ Lâm Minh, nhìn thấy bọn đạo chích tác loạn, cũng không thể thờ ơ được.
“Là La Nhất Bảo.” Thẩm Lạc Ngôn tinh mắt, liếc qua một cái liền xác định người áo trắng khinh công cao siêu ở bờ bên kia đúng là La Nhất Bảo có danh xưng Bạch Y Diệu Thủ.
“La Nhất Bảo……” Hồng Đậu nghĩ tới liền kêu lên: “Chính là tên gia hỏa đã trộm mất cây trâm kia của ta!”
Thẩm Lạc Ngôn vẫn không nhiều lời, hơi giậm mũi chân xuống đất, liền phi thân tới chỗ kia.
La Nhất Bảo kia cũng không hổ là có danh xưng Bạch Y Diệu Thủ, thấy mình bị hai cao thủ vây công, hắn cũng không hề cứng đối cứng với Thẩm Lạc Ngôn và Diệp Thu Bạch, mà chỉ là lẩn theo địa thế giữa đám đông người, một mực tránh né, nói là giống con giun lẩn trong bùn cũng không quá, Diệp Thu Bạch lẫn Thẩm Lạc Ngôn đều phải cố kỵ sạp quán của người bán hàng ven đường, La Nhất Bảo thì lại không hề cố kỵ, nhìn thấy cái gì thuận tay liền ném qua, thực sự là khiến hai vị hiệp khách tăng thêm không ít phiền toái.
Vừa lúc này, không biết từ đâu vang lên một tiếng sáo ngắn ngủi, tiếng sáo này…… Hồng Đậu dường như đã từng nghe ở đâu đó rồi, chờ đến lúc nàng nhớ tới A Miên đã từng thổi cốt sáo cho nàng cũng giống như thế, một bàn tay đã xoa lên đỉnh đầu nàng.
A Miên cười nói: “Tiểu cô nương, nô gia muốn đi gặp bằng hữu, rất nhanh sẽ trở về, ngươi đợi ở chỗ này đừng đi loạn nhé.”
Giọng nói vừa dứt, A Miên đã không thấy bóng người.
Hồng Đậu nhìn bờ bên kia náo nhiệt, lại nhìn đường phố chung quanh chỉ có người đi đường, cuối cùng, nàng quay sang nhìn Phượng Khuynh Liên, cảm thấy không khí có chút xấu hổ không rõ tại sao…… Đã nói là mọi người cùng nhau dạo phố, kết quả cuối cùng chỉ còn lại có hai người các nàng đứng ở chỗ này.
Khác hẳn với tâm tình thích xem diễn của Hồng Đậu, Phượng Khuynh Liên lại toàn tâm chú ý tới tình hình chiến đấu bên kia, nói là chú ý tình hình chiến đấu, chi bằng nói là nàng một lòng một dạ chú ý đến Thẩm Lạc Ngôn.
Phượng Khuynh Liên có thể nhìn Thẩm Lạc Ngôn, vậy nàng cũng có thể nhìn Diệp Thu Bạch chứ.
Ngay lúc Hồng Đậu nghĩ như vậy, một người qua đường liền không cẩn thận va phải Phượng Khuynh Liên, Hồng Đậu vội đỡ Phượng Khuynh Liên, người qua đường kia đã áy náy nói: “Xin lỗi, ta không cố ý, cô nương không sao chứ?”
“Không sao.” Phượng Khuynh Liên lắc lắc đầu, khi lần nữa ngước mắt nhìn về phía nam nhân kia, đồng tử trong mắt nàng hơi co chặt lại.
Nam nhân mặt đầy rỗ kia quay sang bà lão mua đóa hoa, “Tại hạ liền dùng đóa hoa này để tạ lỗi với cô nương vậy.”
“Không…… không cần đâu……” Phượng Khuynh Liên lui ra phía sau một bước, miễn cưỡng trấn định bắt lấy tay Hồng Đậu lui ra phía sau.
Hồng Đậu nhíu mày, “Hương vị phong tao vô hạn như vậy…… Hình như là mùi của đồ con rùa kia.”
Uy! Mũi ngươi là mũi chó sao!?
Phượng Khuynh Liên không hề ở lại, nàng vội vàng bắt lấy tay Hồng Đậu chạy đi, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nam nhân kia, nàng liền có thể xác định, đây là Du Tử Tức cải trang.
Đáng tiếc chính là, Phượng Khuynh Liên còn chưa kịp bắt lấy tay Hồng Đậu chạy đi xa, một tay khác của nàng đã bị bắt được.
Hồng Đậu thấy Phượng Khuynh Liên bị bắt đi, nàng kêu lên: “Ê! Buông nàng ra!”
“Trò chơi trốn tìm……” Nam nhân mặt đầy rỗ kia yêu dã cười, “Bây giờ mới bắt đầu đấy.”
Du Tử Tức cải trang một tay ôm lấy Phượng Khuynh Liên, phi thân lui về phía sau, không lâu đã biến mất trong đám người.
“Đồ con rùa! Ngươi đứng lại đó cho ta!” Hồng Đậu dưới tình thế cấp bách liền dựa theo bản năng thân thể mà vận dụng khinh công, chẳng qua tuy nàng phi rất cao, nhưng vận dụng lại không thuần thục.