Hồng Đậu hét thảm một tiếng, lập tức kinh động đến A Đại, A Nhị đang canh giữ bên ngoài. Hai người bọn họ vốn nghĩ rằng xảy ra đại sự gì đó, ví dụ như vị bị nhốt tại phòng giam trong cùng kia chạy ra chẳng hạn, kết quả thấy chỉ là một con gián nho nhỏ, A Đại liền quyết đoán rút đao ra, đập một phát chết con gián đang chạy loạn trên đất, lại dẫn theo A Nhị đi rồi.
Hồng Đậu ngậm miệng co người trên giường, lại một chân đá văng mèo đen nhỏ đang mon men bò lên trên giường. Nàng chán ghét con gián, cùng tất cả mọi thứ có liên quan đến con gián!
Mèo đen nhỏ tủi thân kêu một tiếng, lại chui qua cửa động, đi tìm Tô Kiếm Lai để được an ủi.
Lại nói bên kia.
Đan Tiểu Phiến bị Mạc Phi Ưng xách ra khỏi nhà tù, ở một chỗ hẻo lánh, chân nàng rốt cuộc cũng chạm đất, vừa quay đầu lại liền nổi giận đùng đùng nói: “Ngươi thật không có phong độ! Bổn tiểu thư chán ghét ngươi!”
Mạc Phi Ưng vẻ mặt không đổi, chỉ hờ hững liếc mắt nhìn Đan Tiểu Phiến, lạnh nhạt nói: “Ngươi cũng biết trên đời này, người biết càng nhiều bí mật, thì sẽ chết càng nhanh.”
“Sao, như thế nào?” Đan Tiểu Phiến cảnh giác lui ra phía sau một bước, giả bộ phô trương thanh thế nói: “Ngươi dám uy hiếp ta? Thiên Kim Các sẽ không bỏ qua ngươi!”
Đan gia bọn họ chính là nhất mạch đơn truyền (mỗi đời chỉ có 1 đứa con), đại tiểu thư như nàng đối với Thiên Kim Các thì quý giá lắm đấy.
Nét mặt Mạc Phi Ưng không hề hiện vẻ sợ hãi, làn da màu lúa mạch trong bóng đêm càng hiện vẻ âm trầm, “Ngay cả người của Đại Mạc cổ lâu ta còn không sợ, sao lại sợ Thiên Kim Các của ngươi?”
“Ngươi!” Đan Tiểu Phiến nhớ tới tư liệu về người nam nhân này, Mạc Phi Ưng là một lãng tử ở Đại Mạc, tự do không trói buộc, cho nên không sợ gì cả, hắn làm mọi chuyện không cố kỵ chỗ nào, cũng không có người nào trong lòng để vướng bận, bất cứ chuyện liều mạng gì hắn cũng dám làm.
Mạc Phi Ưng lại nói: “Điều gì nên nói, điều gì không nên nói, ta nghĩ trong lòng Đan cô nương đã hiểu rõ.”
Đan Tiểu Phiến cắn môi, lại không dám nói thêm gì, rốt cuộc thì bây giờ Trương gia gia không ở bên cạnh, nàng không kiên cường nổi, nhưng nàng rốt cuộc vẫn hỏi một câu: “Vậy ngươi cứ thế khiến một mạng người vô tội chết oan sao? Đại Mạc công tử, có lẽ ngươi không biết, nhưng bổn tiểu thư có lòng tốt nhắc nhở ngươi một câu, sau lưng Phương Hồng Đậu có người mà ngươi không thể trêu vào, nếu ngươi dám động đến nàng, ngươi tuyệt đối sẽ chết không có chỗ chôn.”
“Việc này không phiền ngươi lo lắng.” Mạc Phi Ưng nói: “Khi thật sự tới ba ngày sau, ta cũng sẽ không để Phương Hồng Đậu uổng mạng, còn nữa, ta họ Mạc, không phải là Đại Mạc.”
“Vậy nha, ngươi còn cướp ngục hả?” Đan Tiểu Phiến trước sau như một vẫn không thèm để ý đến câu cuối của Mạc Phi Ưng, nàng ôm cánh tay, châm chọc nói: “Ngươi cướp ngục thì thế nào? Phương Hồng Đậu chẳng phải vẫn đeo trên lưng tội danh hung thủ giết người mà trốn đông trốn tây giữa giang hồ hay sao? Hy sinh một người râu ria, bảo vệ hung phạm giết người, ngươi cũng không người tốt lành gì cả, cần gì phải tự đánh giá cao chính mình như vậy?”
“Ta chưa bao giờ nói ta là một người tốt.”
“Ngươi……” Đan Tiểu Phiến nhìn mảnh cánh hoa màu trắng bị gió thổi đến trước mắt mình, lời nói của nàng đột nhiên im bặt, vươn tay, cánh hoa kia liền dừng trên tay nàng, nàng nghi hoặc, “Đây là hoa gì?”
Mạc Phi Ưng nhìn thoáng qua, “Hoa lê.”
“Vậy mà lại là hoa lê!” Đan Tiểu Phiến cả kinh, ngay sau đó lập tức ngẩng đầu, vì có gió thổi, nên phía bên kia tường vẫn bay ra vài cánh hoa trắng thuần.
Nơi này vị trí hẻo lánh, trước đó không có ai tới đây, chỉ là vì Mạc Phi Ưng dẫn theo Đan Tiểu Phiến rời khỏi nhà giam, lúc này mới đánh bậy đánh bạ mà đi tới chỗ ít có người đặt chân này.
Đan Tiểu Phiến vội giật nhẹ tay áo Mạc Phi Ưng, “Không phải ngươi biết bay à? Mau dẫn ta bay qua đó!”