NỮ PHỤ: CÔ ẤY KHÔNG ONLINE (CHƯƠNG 252) Facebook
Hội Những Người Thích Ngôn Tình Sủng Và Có Logic
NỮ PHỤ: CÔ ẤY KHÔNG ONLINE (CHƯƠNG 252)
2 THÁNG 3 · CÔNG KHAI
MỤC LỤC ☆ Chương 252: Hôn lễ nhuốm máu (2) “Được rồi, Hồng Đậu.” Nam nhân ngồi ở mép giường hơi nghiêng đầu, khóe môi mang ý cười nhìn Hồng Đậu, hắn rất có kiên nhẫn nói: “Ngươi làm loạn cũng đủ rồi, chúng ta nên đi bái đường thành thân.”
Ngữ khí mềm nhẹ của hắn, giống như đag dỗ một đứa trẻ không nghe lời.
Vào giờ phút này trái tim Hồng Đậu lại càng thêm băng giá, đã tới tình trạng này mà hắn vẫn còn có thể ngụy trang thành vẻ ôn nhu như trước đây. Một lát sau, Hồng Đậu nghe được giọng nói không rõ cảm xúc của mình, “Ngươi tiếp cận ta…… chính là để giúp người ngươi thích tỉnh lại sao?”
“Quả thực là thế.” Diệp Thu Bạch không hề phủ nhận, ngược lại còn thừa nhận một cách thoải mái. Hắn mỉm cười, “Ta đã nói từ sớm, Hồng Đậu là một cô nương thông minh.”
Đây là một câu khích lệ khó có được, nhưng Hồng Đậu lại không cao hứng nổi. Việc chứng kiến hôm nay có lẽ trong lòng nàng đã sớm dự đoán trước, nhưng khi thực sự nhìn thấy cảnh trước mắt này, trái tim nàng vẫn thấy lạnh lẽo vô cùng, “Nguyên nhân ngươi lựa chọn ta, chỉ vì bộ dạng ta rất giống với người trong lòng ngươi sao?”
“Đây cũng là một lý do.” Diệp Thu Bạch nhẹ nhàng cười khẽ.
Lý do lớn nhất là bởi Hồng Đậu có quan hệ thân thích với người hắn yêu.
Giọng Hồng Đậu lạnh xuống, “Ngươi gấp gáp muốn cưới ta, chẳng qua cũng vì ngươi không chờ nổi mà muốn…… muốn đổi tim nàng ấy vào trong thân thể ta. Như vậy đối với ngươi, nàng sẽ giống như đã tỉnh lại.”
“Những việc này ta chưa từng nói với Hồng Đậu.” Diệp Thu Bạch ngước mắt, ý cười trong mắt thêm mấy phần tán thưởng, mấy phần nghiền ngẫm, “Sao Hồng Đậu lại đoán được?”
“Ta từng phát hiện đống xương trắng trong rừng cây. Có người nói cho ta…… đó đều là xương cốt của nữ nhân, hơn nữa các nàng đều vì bị móc tim mà chết. Còn Đan Tiểu Phiến lại nói với ta, nàng thấy được một nữ nhân rất giống ta ở hoa lê viên.” Giọng Hồng Đậu run rẩy, “Tự dưng…… Ta nghĩ ngay đến chuyện đổi tim, nhưng ta vẫn không rõ tại sao mình lại có suy đoán đó. Những bộ xương trong rừng cây kia đều là vật thí nghiệm của ngươi, có đúng không?”
Diệp Thu Bạch chỉ cười không nói.
Thu lão chống quải trượng lên tiếng: “Tuy rằng ta đồng ý giúp Minh chủ hoàn thành chuyện đổi tim, nhưng việc đổi tim quả là cần thận trọng. Trước đó ta không hề có kinh nghiệm, dĩ nhiên chỉ có thể tìm chút vật thí nghiệm tới thực nghiệm trước.”
“Thật sự cực kỳ vớ vẩn!” Hồng Đậu đanh mặt nói: “Ký ức nhân cách của một người cũng không đơn giản do một trái tim chứa đựng, cho dù ngươi thành công đổi tim……”
“Hồng Đậu, ta đã không có cách nào.” Diệp Thu Bạch nhẹ nhàng cong môi, ý cười bi thương thêm một tia điên cuồng, hắn rũ mắt, ôn nhu nhìn chăm chú vào nữ nhân tựa như đang ngủ say trên giường, nhẹ giọng nói: “A Lê chỉ còn một hơi thở cuối cùng, chiếc ngân châm này chính là để giữ lại hơi thở cuối cùng của nàng ấy, cho nên hiện tại nàng mới có thể ngủ an ổn như vậy. Nếu rút ngân châm ra, A Lê thật sự sẽ chết.”
Nhưng đổi tim thì sao!
Cho dù ở hiện đại thì đổi tim cũng là ca phẫu thuật lớn, hơn nữa xác xuất thành công còn không cao, huống chi đây là cổ đại, nơi thiết bị chữa bệnh đều không theo kịp. Hồng Đậu chỉ cảm thấy vớ vẩn, “Ngươi cho rằng…… chỉ cần ngươi tìm được một thân thể thích hợp, thì sau khi đổi tim, nàng sẽ có thể trở lại sao?”
“Ta cũng từng hoài nghi, nhưng người kia đã nói, đây là biện pháp cuối cùng.” Diệp Thu Bạch nhắm mắt lại, khẽ than thở, “Hồng Đậu, ngươi có thể tưởng tượng loại thống khổ này không? Chỉ cần nhìn thấy A Lê không thể nói chuyện, không thể mỉm cười với ta, ký ức trước kia sẽ càng rõ ràng hiện lên trước mắt, nhưng khi vừa trở lại hiện thực, từng nụ cười, từng cái nhăn mày của A Lê ta đều không thấy nữa. Thống khổ kéo đến tiếp theo có thể xé nát cả linh hồn người.”