“Đậu Nhi ngoan, chừng nào nàng mới có thể nhớ tới Ôn Quyết?”
Trên mặt dường như có cảm giác lạnh lẽo, Hồng Đậu đột nhiên mở to mắt, ngồi dậy từ trên giường. Đây là nơi nàng quen thuộc - phòng cho khách ở Võ Lâm Minh. Nàng trợn tròn mắt, mơ mơ màng màng ngồi một lúc lâu mới nhớ ra mình vốn không phải ở chỗ này.
Hồng Đậu còn nhớ rõ, nàng theo dõi Thu lão, thấy Thu lão ở bên vách núi nói chuyện với một người, sau đó…… sau đó bả vai nàng liền đau nhói, khi mở mắt ra đã về tới phòng cho khách ở Võ Lâm Minh.
Đây rốt cuộc là chuyện thế nào!?
Hồng Đậu xốc chăn lên bước xuống giường, vừa liếc mắt đã thấy trên mắt cá chân phải mình có thêm thứ gì đó. Là một dây bạc. Nàng cong lưng, kéo kéo dây bạc này, lại phát hiện không tháo ra được. Nàng nỗ lực hơn nửa ngày cũng không có hiệu quả, ngược lại còn suýt nữa bị vẹo hông. Nàng đau đầu gãi gãi tóc. Có ý gì? Nàng bị người ta phát hiện nghe lén, người kia không giết nàng, ngược lại còn tặng dây bạc cho nàng làm vật kỷ niệm sao!?
Quỷ mới tin!
Hồng Đậu không tháo ra được, chỉ có thể tạm thời từ bỏ. Nàng đơn giản rửa mặt chải đầu một chút, liền ra cửa.
“Phương cô nương.”
Hồng Đậu vừa ra khỏi phòng liền nhìn thấy Trung bá, nàng sửng sốt một chút, “Trung bá…… ông đã đứng đây bao lâu rồi?”
“Chỉ một canh giờ mà thôi.” Trung bá hòa ái cười nói: “Phụng mệnh Minh chủ, ta ở đây chờ Phương cô nương. Phương cô nương vừa tỉnh, liền đưa cô đến phòng nghị sự.”
“Minh chủ……” Dường như chỉ trong chớp mắt, trong đầu Hồng Đậu liền hiện ra mặt Tô Kiếm Lai.
Trung bá giỏi xem mặt đoán ý lại nói: “Phương cô nương không cần suy nghĩ nhiều, là Diệp Thu Bạch Diệp Minh chủ.”
Hồng Đậu cứng đờ giật giật khóe miệng, lộ ra một nụ cười không quá tươi, “Đi thôi.”
Phòng nghị sự, ngoại trừ Diệp Thu Bạch sắc mặt còn rất tái nhợt ra, Đan Tiểu Phiến và Mạc Phi Ưng cũng ở đó.
Đan Tiểu Phiến đang nhàm chán nghịch dây hoa, thấy Hồng Đậu tới liền cười hì hì, “Phương Hồng Đậu, ngươi tỉnh ngủ rồi à!”
“Kia……” Hồng Đậu nghi hoặc, “Sao ta lại ngủ trong khách phòng?”
“Trương gia gia nói ngươi một mình đi theo Thu lão, chúng ta không yên tâm liền đi theo tìm ngươi, cuối cùng phát hiện ngươi ngủ trên vách núi phía sau rồi, liền đưa ngươi mang về đó.”
Hồng Đậu nhíu mày, “Lúc ấy bên cạnh ta không có người khác sao?”
“Không có.” Đan Tiểu Phiến lắc đầu, “Ngay cả Thu lão cũng không thấy đâu. Ngươi rốt cuộc có phát hiện gì nha? Mau nói với ta nào.”
“Ta đi theo Thu lão ra sau núi, phát hiện ông ta đang nói chuyện với một bạch y nhân. Tiếp theo…… ta đã bị bọn họ phát hiện.”
“Bạch y nhân……” Diệp Thu Bạch ngồi trên chủ vị, ôm mèo nhỏ chớp chớp mắt, ngoan ngoãn hỏi: “Là ta sao?”
Hồng Đậu nhìn dáng vẻ đáng yêu kia của hắn, nhất thời câm lặng.
Đan Tiểu Phiến tùy tiện nói: “Diệp Minh chủ ăn thuốc nhiều năm như vậy, vẫn cần qua một thời gian, đầu óc hắn mới có thể chân chính khôi phục bình thường. Hắn hiện giờ không chỉ có chút chậm hiểu, mà còn hơi ngốc nữa.”
Hồng Đậu rũ mắt xuống, “Ta hiểu rõ…… Dù sao hắn cũng chịu khổ nhiều năm như vậy.”
“Đúng thế. Ta cũng không ngờ Tô Kiếm Lai đầy vẻ chính phái trong truyền thuyết lại là một người tàn nhẫn độc ác đến vậy. Hiện tại hắn chết rồi, thật đúng là trừng phạt đúng tội!”
Mạc Phi Ưng thấp giọng “Khụ” một tiếng, liếc mắt nhìn Đan Tiểu Phiến.
Đan Tiểu Phiến chợt nhớ ra, vội vàng xin lỗi Hồng Đậu: “Rất xin lỗi, ta……”
“Không cần xin lỗi.” Hồng Đậu nhẹ nhàng cười, “Tô Kiếm Lai thật sự là trừng phạt đúng tội, cuối cùng hắn có thể yên nghỉ cùng người mình yêu, đây cũng coi như kết cục không tệ rồi.”
P/s: Dù ngây ngốc hay chậm hiểu, miễn đáng yêu là đều ok hết ^_^.