Giang Nam khả thái liên,
Liên diệp hà điền điền!
Ngư hí liên diệp gian.
Ngư hí liên diệp đông,
Ngư hí liên diệp tây,
Ngư hí liên diệp nam,
Ngư hí liên diệp bắc.
Đây là một bài dân ca miêu tả phong cảnh Giang Nam, đáng tiếc chính là hiện tại mới đến đầu tháng tư, lá sen tuy có, nhưng lại chưa có hoa sen.
Hồng Đậu trả tiền cho người chèo thuyền rồi bước từ trên thuyền xuống. Nàng nhìn vùng sông nước mỹ lệ trong truyền thuyết này, chỉ cảm thấy sơn thủy nơi đây đều đẹp đến rung động lòng người như thế, cũng khó trách từ xưa đến nay lại có nhiều văn nhân nhã khách muốn làm thơ viết khúc ở đây. Phong cảnh Giang Nam quả nhiên danh bất hư truyền.
“Tiểu thư…… Đợi nô tỳ……” Lục Y xuống chậm hơn một bước, nàng ta vịn vào một cây liễu bên bờ, vẻ mặt uể oải, còn cảm thấy hết sức buồn nôn.
Hồng Đậu thở dài, “Lục Y, ta đã sớm nói ta có thể cho ngươi một số tiền để về cố hương, ngươi cần gì phải đi theo ta chịu khổ như vậy.”
“Không được!” Nhắc tới chuyện đó, Lục Y bỗng nhiên vực dậy tinh thần, “Nô tỳ đã từng thề, nô tỳ sống là người của tiểu thư, chết là quỷ của tiểu thư!”
Không sai, khi Hồng Đậu sắp rời khỏi trấn Hoa Mai, nàng gặp được Lục Y đã đợi ở đó không ít ngày. Lục Y nhớ kỹ lời nàng phân phó, không chỉ đem châu báu đổi thành tiền, hơn nữa Lục Y còn không tham lấy một phân tiền, hoàn toàn cất gọn ở trong bao quần áo, chờ “người Phương gia” vốn không tồn tại mà Hồng Đậu nói sẽ tới đây.
Nói thực ra, Hồng Đậu thấy Lục Y trung thành và tận tâm thì cực kỳ cảm động, nàng cũng nghĩ tới việc cho Lục Y tự do, để Lục Y từ đây thoát khỏi thân phận nô tỳ, nhưng Lục Y vẫn quyết tâm muốn đi theo Hồng Đậu, bất luận Hồng Đậu nói thế nào, nàng ta đều không muốn rời đi, nên Hồng Đậu đành phải dẫn theo Lục Y cùng nhau về Phương gia.
Đường về Phương gia cũng không ngắn. Đầu tiên phải đi qua Giang Nam, Hồng Đậu lựa chọn đi đường thủy, không khéo Lục Y lại say tàu, nên liền xuất hiện tình trạng hiện tại.
Hồng Đậu đương nhiên là không nhẫn tâm bỏ lại tiểu nha đầu Lục Y này, nàng thở dài, chờ sau khi Lục Y đỡ mệt, liền dẫn theo nàng ta đi về hướng náo nhiệt trong thành. Chuyện về Phương gia nhất thời không vội, nhìn dáng vẻ hiện tại của Lục Y, cũng nên tìm một nhà trọ để nghỉ ngơi mới phải.
Thành trấn Giang Nam còn náo nhiệt hơn ba phần so với trấn Hoa Mai, thành trấn nơi này đều được dựng nên giữa vùng sông nước, một đường đi tới, người bán hàng rong trên phố đều rao không ngừng.
Đúng vào lúc này, một đội người ngựa chợt lao nhanh trên đường, người cầm đầu là một công tử ca ăn mặc diêm dúa, người đi đường đều vội vàng né tránh, giận mà không dám nói gì.
Hồng Đậu “chậc chậc” hai tiếng, “Nhóm người này vừa nhìn đã biết là thổ bá vương.”
“Còn chẳng phải là thổ bá vương sao.” Một nữ nhân đứng bên cạnh Hồng Đậu cũng tấm tắc nói: “Tiêu Nam Phong, công tử nhà thương nhân buôn bán dược liệu lớn nhất Giang Nam, trời sinh tính phong lưu háo sắc, từ nhỏ đã không chuyện ác nào không làm.”
Một nam nhân cũng nói: “Vẫn may Ngọc nương nhà ta có ta bảo vệ, Tiêu Nam Phong kia nhất định không dám có ý xấu với Ngọc nương nhà ta.”