Ngọc lang cả kinh, vội che chắn Ngọc nương phía sau mình, kêu lên: “Này, ta cảnh cáo ngươi, đừng hòng để mắt đến Ngọc nương nhà ta!”
Hồng Đậu chẳng qua chỉ tùy tiện tìm cái cớ thôi, thấy đôi vợ chồng này tin là thật như thế, nàng cũng lười biện giải.
Ngọc nương vỗ vỗ tay Ngọc lang, “Ngọc lang, đừng khẩn trương. Ta đoán hẳn là Phương cô nương dẫn theo tiểu cô nương đang đứng phía sau nàng ta bỏ trốn, Diệp Minh chủ mới bất đắc dĩ lấy cớ khác để hủy bỏ hôn sự.”
Khóe miệng Hồng Đậu giật giật, đúng là cám ơn trời đất, bản lĩnh tiếp thu điều mới lạ của đôi vợ chồng kỳ quặc này thật sự rất nhanh. Vẫn may Lục Y bởi vì say tàu quá lâu nên phản ứng bây giờ vẫn hơi trì độn, cũng chưa chú ý đến suy luận thần kỳ đó của Ngọc nương.
Ngọc lang tin lời Ngọc nương nói, lúc này mới bớt vẻ đề phòng.
Hồng Đậu hỏi: “Vì sao hai các ngươi lại ở Giang Nam?”
Theo lý mà nói, người giang hồ đều đuổi theo Phó bang chủ Cái Bang để đoạt lấy Bản đồ Tuyết sơn giả, còn Ngọc lang và Ngọc nương này thật ra lại có một phong cách riêng, thậm chí không thèm đi xem náo nhiệt.
Ngọc nương nói: “Giang Nam nhiều nước, cũng nhiều thuyền.”
“Hai phu thê chúng ta đã từng thử ở đất hoang, ở điền viên, ở Tuyết sơn…… chỉ có ở trên thuyền là chưa thử.” Ngọc lang cười tủm tỉm nhìn Ngọc nương, Ngọc nương lại ném một ánh mắt quyến rũ thẹn thùng về phía hắn.
Mày Hồng Đậu nhướn lên, vẻ mặt nàng giống như ăn thạch tín, nàng chậm rãi che lại lỗ tai Lục Y, “Hai vị, chỗ này còn có trẻ em, mời các ngươi chú ý một chút lời nói hành vi của mình.”
“Này, ngươi nghĩ đi đâu vậy?” Ngọc nương bất mãn nói: “Chúng ta đang nói về việc ngắm phong cảnh. Nha đầu chưa trải nghiệm việc nam nữ như ngươi lại chỉ nghĩ đến mấy chuyện không biết xấu hổ thôi.”
Ngọc lang phụ họa, “Không biết xấu hổ.”
Hồng Đậu bỗng nhiên có xúc động muốn nhảy dựng lên đánh cho bọn họ một trận. Cái gì gọi là không biết xấu hổ!? Cặp vợ chồng có thể “sung sướng” mọi lúc mọi nơi này còn mở miệng nói bốn chữ “không biết xấu hổ” được sao!?
Ánh mắt Ngọc nương cũng đã dừng ở phía trước, “Quả nhiên, Tiêu Nam Phong kia hôm nay lại đến tìm tiểu thư Liễu gia gây phiền toái.”
Hồng Đậu cũng tò mò nhìn lại, chỉ thấy Tiêu Nam Phong sớm đã xuống ngựa, lúc này đang đứng trước cửa lớn Liễu phủ, khoanh tay kiêu ngạo nhìn thủ hạ cầm gậy gỗ điên cuồng gõ cửa Liễu gia.
Ngọc lang nói: “Tiêu Nam Phong quả nhiên nói được thì làm được, tiểu thư Liễu gia không cùng hắn đi chơi thuyền ngắm trăng, hắn liền ngày nào cũng tới quấy rối.”
Hồng Đậu bỏ tay che tai Lục Y xuống, nàng kỳ quái hỏi: “Đây là chuyện gì vậy?”
Dáng vẻ Tiêu Nam Phong ác bá mười phần, thủ hạ của hắn cũng sắp gõ nát cửa nhà người ta, nhưng người xung quanh lại không một ai dám bước lên ngăn cản, có thể thấy được ngày thường Tiêu Nam Phong khinh nam ép nữ đến độ nào.
Ngọc nương giải thích, “Trước đó vài ngày, tiểu thư Liễu gia luôn dưỡng bệnh ở bên ngoài đã trở lại, không khéo liền bị Tiêu Nam Phong nhìn trúng, nhưng Liễu gia ở Giang Nam cũng không phải bình dân gia đình, tiểu thư Liễu gia này cũng không hề sợ Tiêu Nam Phong mà hoàn toàn làm ngơ hắn. Đến đây thì hay rồi, Tiêu Nam Phong liền nổi cơn lên, trước mặt mọi người liền buông lời tàn nhẫn, nhất định phải khiến tiểu thư Liễu gia cùng hắn đi chơi thuyền ngắm trăng bằng được. Cho dù Tiêu Nam Phong có ngang ngược vô lý đến đâu thì nha môn ở đây cũng chẳng dám hó hé một tiếng.”
Những năm qua nha môn thu hối lộ, Tiêu gia chính là nhà cho bọn họ nhiều nhất, Tiêu gia chuyên bán dược liệu, Liễu gia chuyên bán tơ lụa, hai nhà này đều là người làm ăn, không liên quan gì đến giang hồ cả, Ngọc lang và Ngọc nương chỉ tự nhiên thích xem náo nhiệt chứ không định nhúng tay.
“Ồ…… Đây chính là cướp đoạt dân nữ trong truyền thuyết.” Hồng Đậu gật gù ngộ ra.