Tiêu Nam Phong chỉ nghe thấy tiếng quần áo rách toạc, hắn bị chưởng khí đánh lui ra sau mấy bước, cuối cùng không nhịn được, hộc ra một ngụm máu tươi.
Hồng Đậu xấu hổ cầm trong tay mảnh áo xé xuống từ người hắn, trong lòng nàng thầm nhủ, không phải về sau mỗi lần sau nàng đánh trúng ngực người khác đều phải xé một mảng áo của người ta đấy chứ……
Tiêu Nam Phong chỉ cảm thấy trước ngực mình có một mảnh thoáng đãng, là “thoáng đãng” theo đúng nghĩa đen. Hắn hung hăng lau đi vết máu trên khóe miệng mình, hung tợn nhìn chằm chằm Hồng Đậu nói: “Tốt lắm, ngươi đã hoàn toàn chọc giận tiểu gia ta.”
“Này……” Hồng Đậu giang hai tay, thả mảnh vải trong tay mình theo gió. Nàng thấy Tiêu Nam Phong bị thương mà không hề giảm nhuệ khí, không khỏi lại có lòng tốt mà khuyên nhủ: “Ta nói Tiêu công tử này, chân trời nơi nào không có cỏ thơm, ngươi cần gì phải yêu đơn phương một đóa hoa có chủ? Hơn nữa ngươi còn đánh không lại ta, nếu như đánh tiếp, người bị thương sẽ chỉ là ngươi thôi đó.”
“Tiểu gia ta hôm nay liền cùng ngươi không chết không ngừng!” Tiêu Nam Phong phẫn hận nâng quạt trong tay.
“Đại ca!” Đột nhiên một nam nhân chạy tới bắt lấy tay Tiêu Nam Phong, “Đừng đánh nữa!”
“Buông tay!” Tiêu Nam Phong phiền chán nói với người kia: “Tiêu Bắc Phong, ngươi không có tư cách quản chuyện của ta!”
Hóa ra nam nhân đột nhiên tới này tên là Tiêu Bắc Phong, Nhị thiếu gia của Tiêu gia. Tiêu Bắc Phong tuấn lãng phi phàm, phong thần như ngọc, vẻ ngoài cũng có vài phần tương tự với Tiêu Nam Phong, nhưng mặt mày Tiêu Bắc Phong có thêm vài phần khiêm tốn, khiến người ta cảm thấy đây là một quân tử phong độ nhẹ nhàng, còn Tiêu Nam Phong lại vì trong khí chất có thêm vài phần tàn nhẫn, ngược lại khiến người ta cảm thấy âm hiểm tiểu nhân.
Đây đúng là một đôi huynh đệ, đáng tiếc là khí chất hai người khác nhau như trời với đất.
Cá tính của Tiêu Bắc Phong khác hẳn với Tiêu Nam Phong. Đại khái chính vì có Tiêu Nam Phong phụ trợ, nên Tiêu Bắc Phong liền có vẻ càng thêm chính trực, hắn nhíu mày nói: “Ngày xưa huynh quậy phá thì cũng thôi, nhưng lúc này huynh cũng thật quá đáng! Liễu cô nương đã thẳng thắn cự tuyệt lời mời của huynh, làm người quân tử, huynh không nên dây dưa thêm mới đúng. Huynh dẫn theo hạ nhân tới Liễu phủ làm ầm ĩ lên như vậy, còn muốn động thủ bắt người, vậy thì huynh có khác gì những kẻ ác ôn cướp đoạt dân nữ đó đâu?”
Tiêu Nam Phong “Ây dà” một tiếng, “Thế nào, cha còn chưa chết, ngươi đã định nhảy lên đầu ta sao?”
“Đại ca!” Sắc mặt Tiêu Bắc Phong đã trầm xuống, “Huynh đừng nên gây chuyện nữa, nương lại bị bệnh rồi, huynh hồi phủ xem đi.”
Nhắc tới việc mẫu thân sinh bệnh, điệu bộ làm càn của Tiêu Nam Phong ít nhiều gì cũng thu bớt, hắn rút tay đang bị Tiêu Bắc Phong bắt lấy ra, nhìn chằm chằm cô nương Liễu gia được Hồng Đậu che chở sau lưng, ác ý cười nói: “Liễu cô nương, tương lai chúng ta còn dài.”
Sau khi dứt lời, Tiêu Nam Phong lại quay sang Tiêu Bắc Phong “Hừ” một tiếng, mới xoay người rời đi. Tiêu Nam Phong vừa đi, quần chúng vây xem cũng dần dần giải tán.
Tiêu Bắc Phong vội khom lưng xin lỗi, “Xin lỗi Liễu cô nương, đại ca ta đã gây phiền toái cho cô rồi.”
“Là Tiêu Nam Phong không tốt, Tiêu nhị thiếu gia, ngươi không cần xin lỗi.” Cô nương Liễu gia đi ra, lại cười cười, “Hơn nữa ta có bằng hữu giúp đỡ, Tiêu Nam Phong cũng chưa chiếm được lợi ích gì.”