Tiêu Bắc Phong lại liên tục xin lỗi, “Mấy ngày này ta sẽ nỗ lực trông chừng đại ca, không để huynh ấy đến gây chuyện nữa. Liễu cô nương, ít ngày nữa tại hạ sẽ tặng lễ bồi tội, hiện giờ gia mẫu bệnh nặng, xin thứ cho ta chỉ có thể cáo lui trước.”
Cô nương Liễu gia vốn định bảo không cần nhận lỗi, nhưng thấy Tiêu Bắc Phong đang vội vàng, nàng cũng chỉ có thể nói: “Tiêu nhị thiếu gia đi thong thả.”
Sau khi Tiêu Bắc Phong luôn miệng xin lỗi mới vội vàng rời đi.
Người ngoài đi rồi, Hồng Đậu vừa định hỏi Liễu di nương sao ngươi lại ở chỗ này, nhưng cô nương Liễu gia đã nói: “Phu nhân, nơi này không tiện nói chuyện, mời theo ta vào trong phủ.”
Hồng Đậu càng cảm thấy Liễu di nương hết sức thần bí. Nàng liền vẫy tay với Lục Y, rồi đi vào cửa Liễu gia cùng nàng ấy.
“Tên thật của ta là Liễu Minh Châu. Xin lỗi phu nhân vì đến giờ mới nói tên thật cho ngươi biết.”
Đang ngồi trong đại sảnh uống trà, Hồng Đậu nghe thế liền thiếu chút nữa phun cả trà trong miệng ra. Bởi vì Liễu Y Y…… không, nên gọi là Liễu Minh Châu nói muốn trò chuyện riêng với nàng, nên nàng mới bảo Lục Y đến phòng cho khách để nghỉ ngơi trước, trong đại sảnh này cũng chỉ có hai người là nàng và Liễu Minh Châu mà thôi.
“Ngươi nói ngươi tên Liễu Minh Châu…… rốt cuộc là có ý gì?”
“Kỳ thật, việc ta dùng thân phận Liễu Y Y vào Thẩm Gia Trang đều là ý của Thẩm lão Trang chủ.” Liễu Minh Châu thở dài, chậm rãi nói ra tất cả.
Hóa ra, Liễu Minh Châu là đại tiểu thư của Liễu gia Giang Nam. Liễu gia bề ngoài là thương hộ kinh doanh tơ lụa, trên thực tế lại là Minh gia chuyên về châm cứu chữa bệnh được xưng là “gia tộc châm vàng” trên giang hồ. Nói cách khác, “Minh” mới là họ thật của bọn họ.
Năm đó, Minh gia vì tránh tai họa do Đại Mạc cổ lâu giáng xuống nên chỉ có thể chuyển cả nhà đến Trung Nguyên. Đối với Trung Nguyên, bọn họ hoàn toàn xa lạ, chính Thẩm lão Trang chủ Thẩm An đã trợ giúp bọn họ thành lập nền tảng ở Giang Nam, vì thế, Minh gia liền nợ Thẩm lão Trang chủ một ân tình cực lớn.
Hiện giờ Minh gia chỉ còn lại một người là Minh Châu. Vào một ngày kia, Thẩm lão Trang chủ bỗng gửi tới một phong thư, trên đó chỉ có một thỉnh cầu, chính là bảo vệ an nguy của Thẩm Lạc Ngôn. Vì báo đáp ân tình, Minh Châu mới lấy thân phận Liễu Y Y để vào Thẩm gia.
Hồng Đậu nghe xong, mơ mơ màng màng, “Nếu đã muốn ngươi bảo vệ Thẩm Trang chủ, vậy sao bây giờ ngươi lại tới Giang Nam?”
“Có lẽ phu nhân không biết, hiện giờ ta đã không còn là di nương của Thẩm Trang chủ.” Minh Châu cười, “Lão Trang chủ chỉ nói, chờ đến khi phu nhân và Trang chủ hòa ly, ước định bảo vệ Thẩm Trang chủ của ta cũng liền kết thúc.”
Thẩm Lạc Ngôn vốn dĩ không để tâm đến Liễu di nương. Hắn còn từng nói, nếu Liễu di nương nguyện ý rời khỏi Thẩm Gia Trang thì có thể rời đi bất cứ lúc nào. Hắn cũng đã sớm trả lại khế ước bán thân cho nàng. Hiện giờ thời hạn đã tới, đương nhiên Liễu di nương sẽ “dứt áo ra đi”.
“Chờ ta và Thẩm Trang chủ hòa ly…… ngươi liền có thể rời khỏi. Đây là có ý gì?”
“Ta cũng không rõ những lời này của lão Trang chủ có ý gì. Ông ấy chỉ viết trên thư một câu đó, không để ta ở Thẩm Gia Trang quá lâu là vì sợ ta rước hoạ vào thân.”
Hồng Đậu nghe thế thì càng thêm khó hiểu, “Nếu ngươi là vì bảo vệ Thẩm Trang chủ mới làm di nương của hắn …… Vậy có phải ngươi cũng …… quá thiệt thòi rồi không?”
“Phu nhân ngươi nghĩ gì thế?” Sắc mặt Minh Châu ửng đỏ, “Những ngày tháng ta ở Thẩm Gia Trang, quả thực cũng rung động với Thẩm Trang chủ, nhưng dù Thẩm Trang chủ có ngủ lại ở phòng ta, hắn cũng chỉ suốt đêm đọc sách mà thôi. Chúng ta chưa bao giờ xảy ra chuyện gì cả.”
Chẳng lẽ…… Thẩm Lạc Ngôn thật sự “bất lực”?
Hồng Đậu “bổ não” một câu này.
“Phu nhân, nếu ngươi đã đến Giang Nam rồi thì cứ ở thêm trong phủ ta vài ngày đi. Ta sẽ dẫn ngươi đi ngắm phong cảnh Giang Nam.”
Hồng Đậu nghĩ sơn thủy nơi đây rung động lòng người như vậy nên cũng không cự tuyệt lời mời này của Minh Châu.
Hạ nhân Liễu gia cũng không nhiều lắm, nhưng có thể nhìn ra được, mỗi người trong bọn họ đều được Minh Châu cực kỳ tín nhiệm. Minh Châu sắp xếp cho Hồng Đậu một gian phòng tốt nhất trong số phòng ở cho khách. Hồng Đậu sâu sắc cảm nhận, quả thật không uổng công mình yêu thương cô nương này lúc còn ở Thẩm Gia Trang.
Ban đêm vắng vẻ, Hồng Đậu chợt bừng tỉnh từ trong mộng, trán nàng toát ra một tầng mồ hôi, hơn nữa còn cảm thấy hoảng loạn.
Nàng mơ thấy mình chết trong địa đạo sụp đổ kia……
Lắc đầu thật mạnh, Hồng Đậu không để bản thân tiếp tục nghĩ đến chuyện đó nữa. Nàng xốc chăn lên, thấy dây bạc hồng bảo thạch vẫn luôn nằm trên mắt cá chân mình, không khỏi vì vậy mà sởn gai ốc.
Bất chợt, cửa phòng bị gõ vang.
Hồng Đậu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ. Đã khuya rồi, chẳng lẽ là Minh Châu?
Tiếng đập cửa lại vang lên, nàng do dự trong chốc lát, vẫn khoác áo ngoài rồi xuống giường. Sau khi mở cửa, lại thấy giữa ánh trăng, một mỹ nhân dáng người quyến rũ đang đứng đó.
Mỹ nhân cười ưu nhã, nhu mị tận xương, “Tiểu cô nương, ta gặp phải một phiền toái lớn. Ngươi có nguyện ý tạm thời thu nhận ta không?”
“A Miên?” Hồng Đậu vừa lên tiếng hỏi, A Miên trước mặt đã ngã xuống người nàng. Hồng Đậu lui về sau một bước vội vàng đỡ A Miên, lại chạm đến một mảng ấm áp trên người nàng ấy. Dưới ánh trăng, tay nàng bị máu tươi nhiễm đỏ, là máu của A Miên, “A Miên, ngươi làm sao vậy!?”
P/s: Đọc xong cả truyện tui chỉ thắc mắc mỗi một điều, đó là lúc trước Thẩm trang chủ có từng “xảy ra chuyện gì đó” với Phượng Khuynh Liên không? Cơ mà tác giả không hề nhắc tới, cho nên tui nghĩ chắc là “có” rùi. Mà thôi, dù sao thì Hồng Đậu cũng không bao giờ thuộc về anh ấy, khỏi xét nét việc này làm gì:)))