A Miên dựa vào vai Hồng Đậu, hơi thở ngắn mà dồn dập, trong giọng cũng lộ vẻ suy yếu rất rõ ràng, "Bọn họ tới......"
A Miên vừa nói, tiếng gió liền nổi lên, một đám người không biết từ khi nào đã xuất hiện ở trong viện, đang như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Hồng Đậu và A Miên. Nói đúng ra, mục tiêu của bọn họ chỉ có A Miên.
Nhóm người này đều mặc một thân áo choàng màu lục đậm, trên đầu đội mũ choàng, mơ hồ có thể thấy được dưới áo choàng là quần áo vải dệt thủ công màu xanh lá. Trên tay bọn họ cầm một vật mà Hồng Đậu đã từng thấy ở chỗ A Miên, đó là cốt sáo. Nhóm người này nhìn có vẻ không tốt lành gì, giống như rắn độc đang nhìn chằm chằm con mồi vậy, mà con mồi ở đây cũng chính là A Miên đang được Hồng Đậu ôm.
Nam nhân cầm đầu mở miệng, "Giao A Miên ra đây."
Là giọng một ông lão.
"Các ngươi là ai?" Hồng Đậu ôm chặt A Miên đang suy yếu, "Dựa vào đâu mà bảo ta giao người?"
"Người Trung Nguyên, chúng ta chỉ phụ trách bắt A Miên, chuyện này không liên quan đến ngươi."
Hồng Đậu nhíu mày, A Miên đã suy yếu nói: "Bọn họ là người cùng tộc của ta......"
Cùng tộc, vậy chính là người Miêu Cương.
Tuy Hồng Đậu còn không rõ vì sao người Miêu Cương lại muốn giết A Miên, nhưng chỉ với giao tình của A Miên và nàng, nàng cũng sẽ không giao A Miên ra như vậy, mà người bên kia đã không vui nói: "Ngươi đã không định giao người, vậy đừng trách chúng ta mạnh tay."
Đối phương đã bày ra tư thế ra tay, Hồng Đậu vội đỡ A Miên ngồi dựa vào khung cửa. Nàng vừa đứng dậy, A Miên lại bắt được tay nàng, thấp giọng nói: "Cẩn thận...... Bọn họ biết dùng cổ."
"Ta biết." Hồng Đậu xoay người che ở phía trước A Miên, lạnh giọng nói: "Các ngươi muốn động đến A Miên, vậy phải qua cửa này của ta trước."
Ông lão bên kia "Hừ" một tiếng, "Không biết tự lượng sức mình. Động thủ!"
Giọng nói vừa dứt, mọi người liền bay lên, lao thẳng về phía Hồng Đậu.
Kinh nghiệm thực chiến của Hồng Đậu đã tích lũy được không ít. Đối mặt với loại trường hợp này, nàng đã có thể bình tĩnh ra chiêu. Nàng xoay người bẻ một cành hoa trên cây mộc phù dung, quét ra một đạo kiếm khí, nhóm người đầu tiên nhằm vào nàng đều bị đẩy lui một bước, đối mặt với những người tiếp tục tấn công, cành hoa trong tay Hồng Đậu lại chuyển, đối phương còn chưa hạ xuống đất, cốt sáo trong tay đã bị cành hoa chặn lại.
Kiếm khí chấn động khiến những cánh hoa trên cành rơi lả tả, bay múa trong không trung. Cánh hoa bay tán loạn kết hợp với nội lực của Hồng Đậu, từng mảnh từng mảnh mang theo lực lượng không thể ngăn cản, tựa như lưỡi dao sắc bén mà đâm bị thương không ít người.
Ông lão nãy giờ chưa có động tác bỗng nâng tay lên, thổi cốt sáo trong tay mình. đột nhiên, bốn phương tám hướng vang lên âm thanh tích tích tác tác.
Hồng Đậu đã chuẩn bị xong tâm lý sẽ có rất nhiều nhện kéo đến, nhưng chuyện vượt ra ngoài dự kiến của nàng, thứ tới lúc này không phải nhện, mà là từng đàn rắn độc màu xanh lá.
"Má ơi!" Tư thái cao nhân hiếm hoi của Hồng Đậu bị phá vỡ chỉ trong chớp mắt này. Cành cây trong tay nàng rơi xuống đất, nàng sợ tới mức liều mạng lui ra sau.
Rắn có thể nói là động vật mà hiện giờ nàng sợ hãi nhất. Phải nói là từ sau khi nàng xuyên đến cái thế giới quỷ quái này, nàng sợ nhất chính là rắn. Chuyện Phương Hồng Đậu bị chết trong hố rắn, ký ức của nàng hãy còn mới mẻ.
Hồng Đậu đã lui đến bên cạnh A Miên, lui đến không thể lui được nữa. Nàng không khẩn trương thì còn tốt, chứ một khi đã khẩn trương, võ công gì nàng cũng không nặn ra được. Cho nên nói thứ gì không phải do mình luyện ra thì không thể dùng tốt, vừa đến thời khắc mấu chốt liền không nhạy.
Ngay trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, trong bóng đêm bỗng có ngân châm đánh úp lại, một cây ngân châm rơi trên mặt đất, ghim đúng vào vị trí bảy tấc* (vị trí tim) của một con rắn, nháy mắt liền hóa giải nguy cơ của Hồng Đậu.