NỮ PHỤ: CÔ ẤY KHÔNG ONLINE (CHƯƠNG 276) Facebook
Hội Những Người Thích Ngôn Tình Sủng Và Có Logic
NỮ PHỤ: CÔ ẤY KHÔNG ONLINE (CHƯƠNG 276)
15 THÁNG 3 · CÔNG KHAI
MỤC LỤC ☆ Chương 276: Liễu Hành Chi (1) “A Miên!” Hồng Đậu tức giận đập bàn, “Ngươi mau lấy cổ ra khỏi người ta ngay!”
“Cái này...” A Miên xin lỗi nói: “Tử Mẫu cổ một khi đã vào người, cũng chỉ có thể chờ nó tự tiêu vong. Hồng Đậu ngươi cần gì phải tức giận? Hay là... hiện tại đã có người ngươi muốn giao hoan?”
Sắc mặt Hồng Đậu đỏ lên, “Đương nhiên không có!”
“Nếu không có... vậy Tử Mẫu cổ ở trong cơ thể ngươi cũng không gây ảnh hưởng gì với ngươi cả, ngươi cần gì phải vội vã muốn lấy ra?”
Hồng Đậu đối mặt với vẻ không hiểu của A Miên mà muốn phát cuồng, “Mặc kệ nói thế nào, đây đều là riêng tư của ta có được không! Nên rốt cuộc vì sao ngươi lại muốn thả loại cổ này vào thân thể ta chứ!?”
Đây thật sự là vấn đề Hồng Đậu nghĩ trăm lần cũng không ra.
A Miên cười tủm tỉm nói: “Khi đó chẳng phải ta bị người cùng tộc đuổi giết phải rời khỏi Võ Lâm Minh sao? Ta sợ khi ta đi rồi, nếu Hồng Đậu mà nhớ ta, ta lại không ở bên cạnh ngươi, nỗi nhớ mong của ngươi không có chỗ phát tiết, chỉ sợ sẽ tổn thương thân mình, nên lúc này ta mới nghĩ đến việc hạ Tử Mẫu cổ vào thân thể ngươi.”
Tóm lại, ý trong lời hắn chỉ có một, đó chính là dùng Tử Mẫu cổ với nàng đều vì muốn tốt cho nàng cả.
Mày Hồng Đậu dựng đứng, nhìn khuôn mặt quyến rũ của A Miên, cái tay muốn đập của nàng làm thế nào cũng không vung ra được, nàng chỉ có thể thở phì phì nói: “Ngươi cứ phơi nắng một mình đi!”
Dứt lời, nàng cũng không quay đầu lại mà rời khỏi.
Sau khi nghe A Miên nói cảm giác của nàng cũng sẽ phản hồi thành cảm giác của hắn, nàng liền không cách nào tiếp nhận nổi việc A Miên tự ý dùng Tử Mẫu cổ với mình.
Bất luận là thống khổ hay vui sướng, cảm xúc của Hồng Đậu đều không thể che giấu được. Nói cách khác, cảm xúc của nàng đều sẽ bị tiết lộ cho A Miên, ngoài ra, nàng ghét gì, thích gì, tất cả ý nghĩ của nàng, A Miên đều sẽ biết.
Quả thực giống như nàng cả người không mặc gì cả mà bại lộ trước mắt A Miên!
“Phu nhân, ngươi làm sao vậy?” Minh Châu ôm bài vị thấy Hồng Đậu đi tới với sắc mặt không tốt, liền quan tâm hỏi một câu.
Hồng Đậu cười khan, “Không có gì...”
Minh Châu nói: “Phu nhân, nếu như ngươi cần gì, đều có thể nói hết với ta.”
“Được...” Hồng Đậu đang định rời đi, lại thấy cái tên trên bài vị Minh Châu đang cầm. Nàng xoa xoa đôi mắt, sau khi xác định mình không nhìn lầm, nàng hơi bất ngờ mà nói: “Tên trên bài vị này... Liễu Hành Chi...”
“A, vị này à...” Minh Châu thuận miệng nói: “Đây là người ở chi thứ Minh gia ta, có thể coi như biểu ca ta cũng được.”
Hồng Đậu lại hỏi: “Hắn... qua đời như thế nào?”
“Hắn bị một nam tử giết chết.” Minh Châu nói: “Liễu Hành Chi tính cách bừa bãi, lại cực kỳ háo sắc, từ trước đến nay đều nam nữ không kỵ, sau khi chơi đùa một thời gian, hắn cảm thấy không thú vị thì sẽ bỏ rơi tình cũ tìm kiếm tân hoan. Trước kia hắn ỷ vào công phu cao, nên không ai có thể vì yêu sinh hận mà giết được hắn, chẳng qua luôn đi ở bờ sông, sao có thể có không ướt giày? Hắn đùa bỡn tình cảm của một người có võ công lợi hại hơn hắn, cuối cùng liền bị giết.”
Minh Châu nhắc tới cái chết của Liễu Hành Chi không hề có chút đồng tình hay bi phẫn nào cả, ngữ khí không chút để ý này giống như đang nói buổi tối hôm nay ăn cải trắng vậy. Minh Châu tiếp tục nói: “Nếu không phải niệm tình hắn mang danh người Liễu gia, ta còn lâu mới thèm nhặt xác cho hắn. Hôm nay quét tước từ đường, mới tạm thời đổi chỗ đặt bài vị...”
Kế tiếp Minh Châu còn oán giận điều gì, Hồng Đậu đã không có tâm tình nghe hết. Trong lòng nàng cảm khái vô xảo bất thành thư*, không ngờ bất giác lại trở về sân mình ở, A Miên vẫn ngồi dưới tàng cây như cũ, ghé vào trên bàn đá dường như đã ngủ rồi.
(*)Vô xảo bất thành thư: Ý nói mọi chuyện vô tình gặp thật quá khéo, tương tự như câu “vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến”. (Gợi nhớ: Miếng ngọc bội lúc trước A Miên đánh rơi trên giường mà Hồng Đậu thấy có tên Liễu Hành Chi)