Hồng Đậu lại không muốn nói chuyện phiếm với Mông Nhi, "Ngươi mau đưa ta đi tìm hắn!"
"Đi theo ta."
Hồng Đậu đi theo thiếu niên, sau khi xuyên qua vài con phố, tại bờ sông liễu rủ, nàng nhìn thấy A Miên bị vây công.
Trước ngực áo A Miên thấm ra vết máu. Rất rõ ràng, miệng vết thương vốn đã đóng vảy của hắn đã lần nữa nứt ra, hắn bị thương vốn còn chưa khỏe hẳn, lại đối mặt với nhiều địch nhân như vậy, nhất thời sẽ khó tránh việc đối phó không xuể. Sắc mặt hắn tái nhợt, giữa trán hiện lên tầng mồ hôi lạnh.
A Mộc trưởng lão lạnh mặt nói: "A Miên, ngươi giết thầy trộm bảo, tội đáng chết. Mau theo ta về Miêu Cương nhận xử phạt."
"Sư phụ không phải do ta giết..." A Miên nhếch khóe môi, cười nhạt, "Bất luận ta nói bao nhiêu lần, tóm lại, các ngươi vẫn không tin ta."
"Sư huynh chết bởi cổ độc của ngươi, huống chi còn có Thánh Nữ chính miệng nói đã thấy ngươi giết người. Chẳng lẽ Thánh Nữ không oán không thù gì với ngươi còn có thể nói dối sao?"
A Miên lạnh nhạt nói: "Ta không thể nào giết hại sư phụ."
"Những lời này... ngươi vẫn nên giữ lại, đợi đến lúc về Miêu Cương thì hãy nói trên đại hội xét xử!"
A Miên đã là nỏ mạnh hết đà, A Mộc không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, người ông ta mang theo hầu hết đều đã bị A Miên đả thương rồi. Không hổ là đại đệ tử của sư huynh ông ta, cho dù bị thương mà vẫn có thể chống chịu lâu như thế.
Cốt sáo trong tay A Mộc trưởng lão vừa động, người cũng phi thân lên. Tuy nhiên ngay ở giữa không trung, gặp một luồng kiếm khí đánh úp lại, ông ta bất đắc dĩ phải xoay người né qua, hạ xuống trên mặt đất.
A Miên ngước mắt, đã thấy một bóng người áo đỏ xuất hiện trước mặt mình.
Vạt áo trong gió phiêu phiêu, đai lụa bay múa, bóng dáng nàng có vẻ càng thêm đơn bạc. Gió còn đang thổi, tóc đen bay phấp phới, những chiếc tua của hoa mai trâm trên đầu nàng dường như cũng đong đưa, hết thảy đều như đang động. Thứ duy nhất không động, chỉ có quyết tâm của nàng muốn che chở hắn.
A Mộc trưởng lão nhíu mày, "Lại là ngươi."
"Chỉ cần có ta ở đây..." Hồng Đậu giơ cành cây lên, chỉ thẳng vào mặt ông lão, trên mặt cũng không biểu cảm, "Ngươi đừng mơ có thể động vào một sợi lông tơ của hắn."
Ánh mắt A Miên khẽ động. Tay hắn khẽ nhúc nhích, muốn chạm vào nàng, nhưng lại nhịn.
A Mộc trưởng lão không muốn sinh thêm chuyện, ông ta chỉ có thể giải thích nói: "Vị cô nương này, người này phạm tội lớn sát sư* (giết thầy), ta đang muốn dẫn hắn về tộc chịu xét xử. Mong ngươi đừng xen vào việc của người khác."
"Ta không tin hắn sẽ làm chuyện này." Hồng Đậu nhấp môi, hơi tạm dừng, sau đó còn nói thêm: "Cho dù hắn thật sự làm, vậy nhất định cũng có lý do. Cho nên, bất luận A Miên rốt cuộc có giết người hay không, ta cũng muốn bảo vệ hắn. Lão gia gia, người Minh gia sắp đến, ta cũng không muốn đánh nhau với ông. Ông nên rời khỏi, nhân lúc còn sớm."
A Mộc không cam tâm buông tha A Miên như vậy, nhưng Mông Nhi bỗng nhiên chạy tới kêu lên: "Sư phụ, người Minh gia tới!"
Đối mặt với Hồng Đậu vốn phần thắng đã không cao, nếu như lại có người Minh gia đến, vậy sẽ càng phiền. A Mộc trưởng lão trầm mặt, nói với Mông Nhi một câu: "Chúng ta đi!"
Một chớp mắt, những người này đều rời khỏi.
Hồng Đậu ném cành cây đi, xoay người vội vàng hỏi: "A Miên, thương thế của ngươi thế nào rồi?"
"Ta... Không sao cả." A Miên nhẹ nhàng lắc đầu, một nụ cười mỉm xuất hiện trên gương mặt tái nhợt.
"Ta đưa ngươi trở về."
A Miên lui ra sau một bước, giờ phút này hắn mặc nữ trang, lại biến thành dáng vẻ nữ nhân như cũ. Hắn hơi rũ mắt, chậm rãi nói: "Dù sao ta cũng phải giải quyết chuyện của mình, không thể cứ một mực tránh ở Liễu gia. Ta rất cảm ơn Hồng Đậu đã chăm sóc, chẳng qua, với tư cách một người bạn bình thường, những gì nàng giúp ta cũng đã quá đủ. Đoạn đường còn lại cứ để ta tự mình đi thôi."
"Ngươi đang thế này, sao ta có thể yên tâm để ngươi đi một mình được!?" Hồng Đậu bước đến cưỡng ép bắt lấy tay hắn, bất chấp tất cả mà nói: "Hiện giờ ngươi mau cùng ta trở về trị thương. Khi nào vết thương của ngươi lành hẳn, ta liền cùng ngươi đi xử lí những việc này!"
"Hồng Đậu, nàng không cần như thế..."
"Ta cứ phải như vậy! Không được sao?" Hồng Đậu chỉ cảm thấy vết máu trên ngực hắn kia đỏ đến ghê người, nàng không kịp bận tâm mà nói năng mềm mỏng, trong lòng tràn ngập tức giận, tức giận vì hắn không yêu quý thân thể mình, "A Miên, ngươi phải về cùng với ta!"
"Hồng Đậu..."
"Mặc kệ thế nào, tóm lại, ta nói sao thì chính là vậy. Ngươi đánh không lại ta thì phải nghe ta nói. A Miên, ta không cho phép ngươi rời khỏi ta!"
Im lặng trong chớp mắt.
Khi ý thức được mình đã nói gì, biểu cảm trên mặt Hồng Đậu chợt ngưng, tiếp theo là ánh mắt hoảng loạn, chìm trong trầm mặc.
Một hồi lâu sau, A Miên cầm lại tay nàng, cố đè nén cảm giác bất định, nỗ lực che giấu niềm mong đợi trong mắt và cả sự thiếu tự tin cực độ trong giọng mình, hắn rũ mắt nhìn nàng, thấp giọng hỏi: "Hồng Đậu, ta không muốn tiếp tục biến thành dáng vẻ nữ nhân. Nàng hy vọng... hy vọng ta mặc nam trang cả đời vì nàng chứ?"