Môi Hồng Đậu khẽ mấp máy, lại không phát ra âm thanh. Rất lâu sau, nàng vẫn không nói.
Mong đợi trong mắt A Miên chậm rãi tắt dần, hắn từ từ buông lỏng tay nàng ra, nhẹ nhàng mỉm cười, nói: "Xin lỗi, là ta nói thừa rồi. Nàng... không cần để trong lòng đâu."
Hắn cố cười tỏ vẻ bình tĩnh, như vậy không khiến người ta nhẹ lòng, mà càng khiến người ta thêm khổ sở.
Trái tim Hồng Đậu như bị người ta hung hăng bóp chặt. Trên đường đến đây, nàng đều sợ hãi A Miên sẽ xảy ra chuyện. Trước nay nàng luôn không dám nghĩ, nếu A Miên thật sự xảy ra chuyện, vậy nàng sẽ như thế nào, là cảm thấy bi thương sao? Hay cảm thấy áy náy?
Nàng bỗng nhiên cầm lại tay hắn. A Miên khẽ chớp mắt, an tĩnh nhìn nàng.
"Ta, ta rất nhát gan..." Hồng Đậu lắp bắp nói: "Một khi ta cảm thấy sợ hãi, ta sẽ không nhịn được mà muốn chạy trốn, giống như... giống như trong chuyện Tô Kiếm Lai. Chỉ là, chỉ là... chỉ là cho dù ta đã trải qua chuyện Tô Kiếm Lai, ta bị lừa, nhưng ta cũng không hề cảm thấy tất cả nam nhân trên thế giới này đều là kẻ lừa đảo."
Hồng Đậu từng nghĩ tới một vấn đề, liệu có phải sau khi bị nam nhân lừa gạt một lần, nàng liền đánh mất niềm tin đối với nam nhân và tình cảm hay không. Đáp án của nàng là phủ định. Trên thế giới này cũng có nam nhân tốt giống như cha và thúc thúc của nàng vậy.
Nàng không phải người của thế giới này, nên nàng cũng sẽ không ở lại thế giới này vì A Miên. Nhưng nàng nghĩ tới một biện pháp khác.
"A Miên... Nếu ta nói, ta muốn đi đến một nơi rất xa rất xa, về sau không bao giờ có thể trở lại nữa. Ngươi nguyện ý đi cùng ta không?"
"Đi cùng nàng..." Lông mi A Miên khẽ run rẩy, ánh mặt trời xuyên qua cây liễu, chiếu lên người hắn những đốm sáng loang lổ, khiến dáng người hắn có vẻ hơi đơn bạc, "Ta lấy thân phận gì để đi cùng Hồng Đậu đây?"
"Thân phận..." Hồng Đậu chậm rãi nắm chặt tay hắn, cố gom đủ dũng khí mới nói hoàn chỉnh một câu, "Trượng phu của ta."
A Miên chậm rãi nở nụ cười, màu da trắng nõn của hắn giống như cổ ngọc ngàn năm, không tì vết mà hơi tái nhợt, môi mỏng khẽ mỉm cười liền mang theo ma lực khiến người ta trầm mê. Tay hắn hơi dùng sức, kéo nàng vào trong lòng, Hồng Đậu vội dùng tay đỡ, không để mình va phải miệng vết thương của A Miên, cũng ngửi thấy được mùi máu tươi phát ra trên người hắn.
A Miên lại chẳng chút để ý đến vết thương của mình, hắn thậm chí còn tựa như không hề cảm thấy đau đớn. Vào giờ phút này, tất cả cảm giác của hắn đã hoàn toàn bị hưng phấn tột đỉnh và thỏa mãn tràn đầy lấn át đi. Một tay nâng cằm nàng, nụ hôn của hắn đặt trên môi Hồng Đậu, mãnh liệt và bá đạo hơn những nụ hôn trước kia rất nhiều.
Hồng Đậu chủ động mở miệng, đáp lại nụ hôn này của hắn. Tuy chìm trong mê tình, nhưng nàng vẫn chú ý không chạm vào miệng vết thương của hắn.
Một lúc lâu sau, A Miên hơi lui ra, nhưng vẫn chưa rời khỏi môi nàng. Đôi mắt đẹp của hắn cong lên, môi lại dán cánh môi nàng, hắn nhẹ nhàng nói: "Hồng Đậu muốn đi nơi nào, ta liền đi nơi đó."
"Vậy về sau chàng..." Giọng Hồng Đậu hơi hổn hển, "Không được tiếp tục mặc đồ nữ."
"Được."
"Cũng không cho phép chưa nói tiếng nào đã đột ngột rời đi."
"Được."
"Quan trọng nhất chính là, về sau chàng chỉ có thể thích một mình ta!"
Hắn lại hôn lên môi nàng, thấp giọng nói: "Được."
A Miên giờ phút này giống như đứa trẻ được kẹo, bất luận nàng nói gì, hắn cũng chỉ nói một chữ "Được" mà thôi.
Khi gió nhẹ nổi lên, Hồng Đậu dắt tay hắn, "Chúng ta trở về đi."
"Được."
Ánh mặt trời kéo bóng người ra dài thêm, rải lên cảnh vật một bức màn yên tĩnh.