Trong lòng Minh Châu khóc không ra nước mắt, chẳng qua nàng ấy vẫn giữ hy vọng nhỏ nhoi mà nghĩ không một ai khác biết chuyện phát sinh giữa mình và Tiêu Nam Phong, dù sao Hồng Đậu cũng không biết, Minh Châu đoán chắc hẳn Hồng Đậu tuyệt đối sẽ không nghĩ đến chuyện mình và Tiêu Nam Phong dan díu đâu.
Ngẫm lại như vậy, trong lòng Minh Châu liền dễ chịu hơn nhiều.
Minh Châu lại không biết, nàng ấy gặp phải chuyện như vậy, đầu sỏ gây tội còn chính là Hồng Đậu nữa...
Hồng Đậu tránh mắt, không dám nhìn thẳng vào Minh Châu. Nàng tự nhận mình lương tâm hổ thẹn, nếu được như lời A Miên rằng Tiêu Nam Phong còn có thể cứu chữa, thì hắn sẽ là lương duyên tốt đẹp của Minh Châu, nàng cũng xem như đã làm một chuyện tốt, nhưng nếu Tiêu Nam Phong... lại đúng là một kẻ háo sắc hết thuốc chữa thì sao?
"Đúng rồi, Minh Châu." Hồng Đậu khẽ hắng giọng nói, ra vẻ thuận miệng mà hỏi: "Tiêu Nam Phong bị ngươi nhốt lại đã thế nào rồi?"
Nhắc tới Tiêu Nam Phong, mặt Minh Châu lại ngày càng nóng. Hành động càn rỡ và những lời nói lớn mật mà hắn dành cho nàng lúc ban ngày tựa như vẫn hiện lên trước mắt nàng, quanh quẩn bên tai nàng. Tim nàng đập quá nhanh, liền vội đưa lưng về phía Hồng Đậu, không để Hồng Đậu nhìn ra điều bất ổn.
"Tiêu Nam Phong kia, vẫn là dáng vẻ thích ăn đòn như cũ."
Minh Châu nói với giọng cực kỳ ghét bỏ. Hồng Đậu hỏi lại: "Đối với Tiêu Nam Phong kia... ngươi có ý kiến gì?"
"Ta thì có ý kiến gì với hắn?"
"Ví dụ như, ngươi cảm thấy hắn có phải thật sự hết thuốc chữa hay không? Hoặc là, có phải hắn thật sự hạ độc Tiêu gia lão phu nhân không?"
"Cái này à..." Minh Châu suy nghĩ một lát, nói: "Ta không cảm thấy hắn là người hạ độc Tiêu lão phu nhân, hắn hẳn là bị hãm hại. Mà khi hắn bị hạ nhân Tiêu gia truy bắt, hắn rõ ràng có thể đả thương người hay giết người, nhưng hắn lại chỉ một mực trốn chạy tránh né. Ta cảm thấy... Hắn cũng không đến nỗi xấu xa như bề ngoài hắn biểu hiện. Còn Tiêu gia nữa, ta luôn cảm thấy Tiêu gia dường như có không ít bí mật."
"Bí mật?"
"Đúng vậy, bọn họ khiến ta cảm thấy rất có vấn đề." Minh Châu nhíu mày: "Mọi người đều nói Tiêu lão gia và Tiêu phu nhân cực kỳ thương yêu chiều chuộng Tiêu Nam Phong, nhưng khi lục soát ra thuốc độc trong phòng hắn, Tiêu lão gia tuy tỏ ra rất đau lòng, nhưng lại chưa từng ngăn cản hạ nhân đi báo quan... Có hơi kỳ lạ một chút."
Hồng Đậu cũng không quan tâm Tiêu gia có gì không ổn, nàng lại lái sang hướng khác mà hỏi tiếp: "Thoạt nhìn, ngươi có vẻ cũng không chán ghét Tiêu Nam Phong lắm?"
"Chán ghét thì chưa nói tới, chỉ cảm thấy không ưa hắn thôi." Minh Châu vừa xử lý dược liệu trong tay, vừa nói: "Hắn tuy luôn tới tìm ta gây phiền toái, nhưng cũng chẳng lần nào chiếm được lợi. Biết rõ không chiếm được lợi mà còn muốn đưa tới cửa, thật đúng là kẻ cố chấp thích đâm đầu vào tường. Theo ta thấy, hắn chỉ giống một đứa trẻ hư muốn được người khác chú ý mà thôi."
Lần này đi đến Tiêu phủ, Minh Châu cũng phát hiện những nữ nhân nghe nói là bị Tiêu Nam Phong cưỡng ép vào phủ đó, bên ngoài đồn đại cái gì mà Tiêu Nam Phong bá chiếm dân nữ, kỳ thật là những nữ nhân đó đều xuất thân bình dân, ngay từ đầu nếu không phải bán mình làm thiếp thì cũng là bị cha mẹ đưa vào thanh lâu để lấy tiền trả nợ, sau khi các nàng tới Tiêu gia giàu có liền không muốn rời đi.
Nếu các nàng đã không muốn rời đi, vậy Tiêu Nam Phong cũng liền lười không muốn quản.
Hồng Đậu âm thầm gật đầu, xem ra Minh Châu và Tiêu Nam Phong cũng không phải không có triển vọng, chỉ là... vị Tiêu nhị thiếu gia kia dường như sẽ bất hạnh bị loại rồi.
Trong lòng Hồng Đậu yên lặng nói một tiếng "Xin lỗi" với Tiêu Bắc Phong.
Cháo Hồng Đậu nấu đã chín, nàng múc cháo nóng vào trong bát rồi đặt lên khay, "Vậy Minh Châu, ta đi trước nhé."
"Được." Minh Châu gật gật đầu, nhóm lửa sắc thuốc.
Hồng Đậu vội vàng rời đi.