Trời vẫn đang sáng rõ, trong đầu Hồng Đậu chỉ có bốn chữ "tuyên dâm ban ngày" to đùng chạy qua.
Lại nói, từ sau một lần bọn họ thân mật tiếp xúc trong địa đạo, đến giờ vẫn chưa có lần thứ hai, hiện giờ A Miên nói như vậy, nàng cũng chợt động lòng...
"Này, các ngươi một nam một nữ đúng là có hứng thú thật nha." Một người cà lơ phất phơ phe phẩy quạt đi tới, không phải Tiêu Nam Phong thì là ai?
Đầu óc Hồng Đậu tỉnh táo lại trong nháy mắt, nàng vội thẹn thùng xuống khỏi đùi A Miên, hung tợn trừng mắt nhìn Tiêu Nam Phong, "Ngươi trốn ra khỏi phòng chứa củi?"
Dứt lời, nàng triển khai tư thế, định đánh hắn sấp mặt.
Tiêu Nam Phong phe phẩy cây quạt lui ra sau một bước, "Ngươi muốn làm gì? Tiểu gia ta chính là được thả ra phơi nắng. Nếu tiểu gia ta muốn chạy trốn thì còn đi đến trước mặt các ngươi sao?"
Ừm, lời này cũng hơi có lý.
Hồng Đậu nhìn Tiêu Nam Phong, vết thương bị Minh Châu đấm ra trên mặt hắn đã không còn, chẳng qua một thân quần áo quý giá này của hắn lại có vẻ cũ nát hơn không ít, tuy nhiên khí chất cao quý trong xương cốt vẫn chưa mất đi.
Tiêu Nam Phong vẫn chưa quên mình vừa nhìn thấy Hồng Đậu và A Miên thân mật, hắn "chậc chậc" hai tiếng, có ý vị khác mà nói: "Ban ngày ban mặt, sáng rõ như gương, trước kia tiểu gia vẫn cho rằng chỉ mình ta mới tùy tâm sở dục như vậy, lại không nghĩ rằng... một tiểu thư bạo lực cuồng thoạt nhìn chưa từng có duyên với nam nhân cũng có thể không biết xấu hổ như thế."
Muốn hỏi điều gì ở Tiêu Nam Phong dù nghèo túng cũng không thay đổi, thì đó chính là cái miệng tiện lúc nào cũng thích châm biếm người ta này.
Hồng Đậu hiện giờ đã quen dần với việc dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, nàng tức giận xông lên muốn đánh người, nhưng A Miên giữ tay nàng lại. Nàng nhìn về phía A Miên.
A Miên vẫn ngồi trên ghế đá như cũ. So sánh với Hồng Đậu nóng nảy, hắn có vẻ trầm ổn hơn nhiều. Ưu nhã cười, hắn đưa ra một câu hỏi, "Tiêu thiếu gia, hẳn là Liễu cô nương thả ngươi ra nhỉ. Lại nói tiếp, gần đây rất ít khi nhìn thấy Liễu cô nương, không biết hôm nay nàng ấy lại đang bận việc gì?"
Tiêu Nam Phong lập tức không còn khí thế kiêu ngạo kia nữa. Cũng không biết hắn nghĩ tới điều gì, sắc mặt lại có chút phiếm hồng khả nghi, hắn cố gắng tỏ vẻ bình thản mà nói: "Sao ta biết được nàng ta bận gì? Đại khái là...đang ở trong phòng nghỉ ngơi thôi."
"Thì ra là thế." A Miên đứng dậy, mỉm cười nói: "Vừa vặn ta cũng có mấy điều về dược học muốn thỉnh giáo Liễu cô nương. Hồng Đậu, giờ chúng ta đi tìm Liễu cô nương nhé."
Hồng Đậu liếc mắt nhìn Tiêu Nam Phong đang chột dạ, ngọt ngào nói: "Được nha!"
"Các ngươi không được đi!" Tiêu Nam Phong vội giang hai tay chắn trước mặt bọn họ, thần sắc hoảng loạn vô cùng, "Nàng đang nghỉ ngơi, các ngươi đi quấy rầy nàng làm gì? Có hiểu phép lịch sự hay không?"
"Ồ...." Hồng Đậu cười châm biếm, "Tiểu bá vương Giang Nam mà cũng biết đến hai chữ "lịch sự" này sao?"
Tiêu Nam Phong lắp bắp nói: "Ta, ta biết thì làm sao vậy?"
Trên thực tế, Minh Châu thật sự đang nghỉ ngơi, chẳng qua là vì... đã tiêu tốn quá nhiều thể lực.
Hai người Tiêu Nam Phong và Liễu Minh Châu có thể nói là quan hệ đánh thật ** thật. Đương nhiên, đây là quan hệ mà bọn họ tự đặt ra cho mình, rằng đối phương chỉ là đối tượng "hợp tác thân thể" với mình mà thôi. Rốt cuộc cũng không biết vì sao lại diễn biến tới tình trạng này, mỗi lần Tiêu Nam Phong và Minh Châu gặp mặt đều phải tranh cãi tương đối ầm ỹ vài câu, ai cũng không phục ai, sau đó liền không thể hiểu được mà động thủ.
Cứ thế động thủ không ngừng, tới cuối cùng, là toàn bộ thân thể đều động lên.
Dựa trên ý nghĩa nào đó mà nói... đây cũng có thể xem là một đôi trời sinh.