Không... Minh Châu đâu có định bắt Hồng Đậu chịu trách nhiệm với đứa trẻ của mình.
A Miên vỗ vỗ lên đầu Hồng Đậu đang kinh hoảng thất thố, lại nhìn về phía hai người đang đánh túi bụi bên kia, nhẹ giọng cười nói: "Bảo bối, trò hay ở bên kia."
Hồng Đậu nhìn theo hướng chỉ của A Miên về phía Tiêu Nam Phong, Tiêu Bắc Phong bên kia, nhất thời chưa chú ý tới cách xưng hô buồn nôn của A Miên đối với mình.
Trên người Tiêu Nam Phong bị thương không ít, mà nắm đấm của Tiêu Bắc Phong vẫn rơi xuống không ngừng. Tiêu Nam Phong chưa từng đánh trả, bất luận nắm đấm của Tiêu Bắc Phong có mạnh bao nhiêu, hắn đều im lặng nhận lấy.
Những người khác đều không định nhúng tay.
Hồng Đậu và A Miên là người ngoài cuộc, không có tư cách nhúng tay vào, mà Minh Châu còn đang chìm trong cảm giác hư ảo, khó có thể tin rằng mình thật sự mang thai. Cảm giác hiện tại của nàng... giống như đang nằm mơ vậy.
Thời gian chậm rãi trôi đi, có lẽ Tiêu Bắc Phong đã đánh tới mệt mỏi, cũng có lẽ hắn đã dần tiếp nhận hiện thực này. Hắn bắt lấy cổ áo Tiêu Nam Phong, nét mặt căng cứng, gằn từng chữ một: "Tiêu Nam Phong, huynh đã làm gì?"
Hai mắt Tiêu Nam Phong vẫn thất thần, không lên tiếng.
Ban nãy Minh Châu bỗng nhiên cảm thấy buồn nôn, khi nàng vịn vào cây nôn mửa, là Tiêu Bắc Phong đã nóng ruột cầm lấy tay nàng, do mẫu thân hàng năm có bệnh trong người nên Tiêu Bắc Phong cũng có học qua y thuật, vừa nắm như vậy, hắn liền chẩn ra hỉ mạch trên cổ tay Minh Châu.
Ngay cả Minh Châu cũng phải đến tận tối nay mới biết mình đã thật sự mang thai.
Tiêu Bắc Phong túm lấy cổ áo Tiêu Nam Phong, hắn túm chặt tới mức mu bàn tay nổi gân chằng chịt, "Tiêu Nam Phong, Minh Châu có lòng tốt thu nhận huynh, huynh lại làm gì với nàng ấy!? Ta vốn nghĩ... vốn nghĩ huynh vẫn còn có lương tâm, lại không ngờ... không ngờ tới..."
Cô nương mình yêu thầm lại bị đại ca mình ngủ, chuyện này đối với bất cứ ai cũng đều khó có thể chấp nhận, huống chi là chính Tiêu Bắc Phong đã thỉnh cầu Minh Châu cho Tiêu Nam Phong ở nhờ, vô hình trung, hắn liền cảm thấy Minh Châu bị Tiêu Nam Phong làm bẩn là do lỗi của hắn.
Bất luận Tiêu Bắc Phong làm gì, nói gì, Tiêu Nam Phong cũng đều im lặng. Tiêu Bắc Phong đã mất kiên nhẫn với hắn.
Đẩy Tiêu Nam Phong ra, Tiêu Bắc Phong lại đi đến bên cạnh Minh Châu đang hoảng hốt, trầm giọng nói: "Liễu cô nương... là ta có lỗi với nàng, ta... ta nhất định sẽ đền bù cho nàng thật tốt. Ta vẫn chưa từng nói với nàng, kỳ thật ta đã thích nàng từ lâu, bất luận nàng gặp phải chuyện thống khổ gì, tương lai ta đều sẽ đền bù lại, ta cam đoan với nàng, ta nhất định sẽ cưới nàng, còn về đứa nhỏ này..."
Minh Châu hơi ngẩng đầu, nhìn Tiêu Bắc Phong.
Tiêu Bắc Phong nói: "Đứa nhỏ này, nàng không cần giữ lại, cũng không cần có gánh nặng tâm lý."
Lời vừa nói ra, Tiêu Nam Phong bất động thật lâu bỗng nhiên tỉnh táo lại, trên mặt hắn đầy vết thương xanh tím, khí thế kiêu ngạo ngày xưa đã không còn, hắn nhìn Minh Châu như đang đợi một phán quyết cho số mệnh.
A Miên và Hồng Đậu sớm đã lui đến một bên, mà A Miên cũng lấy ra một gói bánh hoa mai đặt vào trong tay Hồng Đậu. Hồng Đậu vừa cắn bánh hoa mai, vừa nói khẽ: "Vở diễn này thật quá kích thích nha..."
"Nằm trong dự kiến." A Miên khẽ cười, lại không biết lấy từ chỗ nào ra một chiếc khăn trắng tinh, nhẹ nhàng lau vụn bánh trên khóe môi nàng.
Hồng Đậu lại cắn một miếng bánh. Từ sau khi đến cổ đại này, cuộc sống về đêm của nàng vẫn cực kỳ nhàm chán, hiếm khi mới có một "bộ phim lúc 8 giờ" tàm tạm có thể xem, thế nên nàng xem hết sức nhập thần.