Tất cả mọi người đều đang chờ đáp án của Minh Châu.
Tay Minh Châu nhẹ nhàng đặt trên bụng, nàng vẫn chưa cảm nhận được động tĩnh gì truyền ra từ đây, nhưng bất ngờ là nàng dường như có thể cảm nhận được sinh mệnh nhỏ bên trong hoạt bát cỡ nào.
Tầm mắt nàng nhìn sang Tiêu Nam Phong, cũng đồng thời chạm đến ánh mắt hắn, nhưng nàng đợi mọt lúc lâu vẫn chưa thấy Tiêu Nam Phong mở miệng nói chuyện.
Vì thế, nàng thất vọng rũ mắt xuống, "Đứa nhỏ này là của ta, ta sẽ không từ bỏ nó."
Đôi mắt Tiêu Nam Phong khẽ run.
Tiêu Bắc Phong cũng không bất ngờ với đáp án đó, hắn chậm rãi mỉm cười, "Không sao cả, Liễu cô nương không đành lòng từ bỏ đứa bé này, ta cũng có thể hiểu được, chỉ là ta hy vọng Liễu cô nương có thể biết, nếu nàng nguyện ý gả cho ta... Ta chắc chắn sẽ coi đứa bé này như con ruột."
Giọng nói của Tiêu Bắc Phong có một sức mạnh bao dung khiến người ta yên lòng, càng có sức thuyết phục khiến người khác không thể hoài nghi.
Hồng Đậu nghe thế cũng không nhịn được mà muốn vỗ tay, "Nam nhân tốt..."
Đối với cách làm của Tiêu Bắc Phong, A Miên chỉ cười không nói. Tuy nhiên, thấy Hồng Đậu đã ăn hết một gói bánh hoa mai, hắn lại không biết lấy từ đâu ra một gói hạt thông đặt vào trong tay nàng.
Hồng Đậu nhìn không rời mắt, chăm chăm chú ý đến tình thế bên kia, trong tay cầm được thứ gì thì nàng liền ăn cái đó, một chút cũng không nghĩ tới, rốt cuộc A Miên đã chuẩn bị bao nhiêu đồ ăn vặt trên người.
Minh Châu nói một tiếng "Xin lỗi" với Tiêu Bắc Phong, "Đứa nhỏ này ta sẽ tự mình nuôi nấng, nhị thiếu gia không cần cảm thấy áy náy với ta. Bản lĩnh nuôi nấng một đứa trẻ lớn lên, ta vẫn phải có."
"Liễu cô nương..." Tiêu Bắc Phong còn muốn nói thêm gì đó.
Minh Châu cũng đã xoay người chuẩn bị rời đi, "Ta muốn sinh hạ đứa nhỏ này không vì bất cứ ai, vẫn mong chư vị đừng cảm thấy áy náy."
Sau khi dứt lời, nàng đã phi thân lên, ra bên ngoài bức tường viện.
Hồng Đậu nhìn Tiêu Nam Phong ngây ngốc bất động thì liền nóng nảy, nàng không không nhìn được nữa mà đứng ra hỏi trực tiếp: "Tiêu Nam Phong, chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới vì sao Minh Châu lại mang thai à?"
Đúng vậy, Minh Châu giỏi nhất chính là y thuật, chẳng lẽ nàng ấy lại không biết cách tránh thai?
Tiêu Nam Phong ngây ngốc nhìn về phía Hồng Đậu.
Hồng Đậu dứt khoát nói thẳng: "Minh Châu là một đại phu, nếu có tiếp xúc thân mật với người khác, phản ứng đầu tiên của nàng ấy chắc chắn là phòng ngừa bản thân mang thai đứa trẻ, nhưng nếu nàng ấy thật sự có mang, có nghĩa là nàng căn bản chưa từng uống thuốc tránh thai. Nói cách khác, nàng không định tránh mang thai con của ngươi, lại nói cách khác nữa, chính là nàng nguyện ý sinh con với ngươi đó, cái đồ đầu gỗ như ngươi còn không rõ sao?"
Vẻ mặt Tiêu Nam Phong vừa động, bước chân đã lập tức đuổi theo hướng Minh Châu rời đi.
Hồng Đậu thở phào nhẹ nhõm. Quả nhiên nàng vẫn không chịu nổi cái gì mà nam nữ vì tự tôn quá cao hay vì hiểu lầm gì đó mà chơi ngược tâm các kiểu, cho dù trước kia có đọc tiểu thuyết thì nàng cũng chỉ chọn tiểu thuyết ngốc bạch ngọt mà coi thôi.
Chẳng qua, chờ đến khi Hồng Đậu nhìn thấy còn một Tiêu Bắc Phong đang đứng bất động vì chịu đả kích nặng nề... nàng liền đưa ánh mắt xin giúp đỡ về phía A Miên.
Xong rồi, chỉ vì chắp vá cho Tiêu Nam Phong và Minh Châu mà nàng quên mất đây là cuộc tình tay ba, luôn có một người sẽ thành kẻ thất bại.
Đương nhiên là A Miên muốn giúp vợ mình thu dọn cục diện rối rắm. Hắn tiến lên một bước, nói: "Tiêu nhị thiếu gia, ngươi không cam lòng cứ như vậy buông tay để Liễu cô nương và Tiêu đại thiếu gia ở bên nhau."
"Sao có thể cam tâm được?" Tiêu Bắc Phong cười khổ một chút, nhưng hắn không cách nào phủ nhận, Hồng Đậu nói cũng không sai.