“Tiêu Nam Phong, ngươi cũng không cần bi quan quá.” Hồng Đậu sợ Tiêu Nam Phong sẽ luẩn quẩn trong lòng mà đi tự sát giống như Tiêu Bắc Phong. Nàng vội nói: “Thứ nhất, Minh Châu hiện tại đang mang thai, nàng chắc chắn sẽ không làm chuyện gì không tốt, cho nên ngươi có thể yên tâm, nàng có thể tự chăm sóc tốt cho mình. Thứ hai, mặc kệ nói thế nào thì đứa trẻ trong bụng nàng cũng là của ngươi, chỉ cần có một tầng quan hệ như vậy, thì so với nam nhân khác, ngươi vẫn chiếm ưu thế rất lớn.”
Tiêu Nam Phong nghe xong, sắc mặt trắng bệch liền hơi tốt lên một chút. Hắn đưa ra một thỉnh cầu, “Phương cô nương…”
Hồng Đậu lập tức dựng thẳng mày, Tiêu Nam Phong lễ phép như vậy, nàng thật sự rất không quen.
Tiêu Nam Phong tiếp tục nói: “Phương cô nương, ngươi là bằng hữu của Minh Châu, Minh Châu hiện tại không muốn gặp ta, nhưng có lẽ nàng sẽ bằng lòng gặp ngươi. Ngươi có thể giúp… đưa thức ăn này vào trong đó không?”
“Được, được rồi…” Hồng Đậu tiếp nhận khay thức ăn, nàng gõ gõ cửa, “Minh Châu, là ta, có thể để ta đi vào chứ?”
Chỉ chốc lát sau, cửa mở ra một cái khe.
Hồng Đậu nhìn Tiêu Nam Phong, đẩy cửa đi vào. Tiêu Nam Phong bất giác muốn vào theo thì liền “Rầm” một tiếng, cửa đóng lại.
Tiêu Nam Phong mất mát đứng tại chỗ, không khỏi nhìn về phía A Miên đang trầm mặc.
A Miên như đang suy nghĩ điều gì. Một lát sau, hắn cười nói, “Quả nhiên là biện pháp hay.”
“… Cái gì?” Tiêu Nam Phong khó hiểu.
A Miên cười, “Tiêu đại thiếu gia vậy mà lại nghĩ ra biện pháp dùng đứa trẻ để trói buộc Liễu cô nương. Quả nhiên là biện pháp tốt.”
Tiêu Nam Phong trầm lặng. Hắn đang nghĩ vị thanh y công tử này có phải đã hiểu lầm gì đó hay không?
Có con là chuyện ngoài dự đoán, hắn cũng chưa từng nghĩ tới việc dùng đứa trẻ để trói buộc Minh Châu cả đời, cho nên mới nói, sự xuất hiện của đứa trẻ chỉ xem như một việc ngoài ý muốn, nhưng vị công tử tên A Miên này… dường như lại không cho là vậy.
Nói đến bên kia.
Hồng Đậu sau khi vào cửa liền sợ ngây người.
Trên ghế nằm, mấy thứ như đồ ăn vặt hay thoại bản cũng đều không ít, mà Minh Châu đứng bên cạnh nàng… có lẽ là ảo giác của Hồng Đậu, nên nàng mới tự dưng cảm thấy Minh Châu dường như hơi béo ra.
“Phu nhân, tới đây ngồi này.” Minh Châu kéo tay Hồng Đậu ngồi xuống bên cạnh bàn, thuận tiện đẩy một đống đồ ăn vặt đến trước mặt Hồng Đậu, “Muốn ăn gì, tùy ý lấy.”
Nói xong, Minh Châu liền cầm một viên ô mai táo chua nhét vào trong miệng. Trước khi phát hiện mang thai thì không cảm thấy, nhưng từ sau khi biết bản thân có bầu, nàng liền phát hiện khẩu vị của mình đã thật sự thay đổi. Rõ ràng trước kia nàng đều thích đồ ngọt, giờ tự dưng lại đặc biệt thích ăn chua.
Hồng Đậu thì chưa mang thai cũng thích ăn chua, nàng không khách khí cầm bánh táo chua lên cắn một miếng, lúc này mới cảm thán: “Ngươi để Tiêu Nam Phong lo lắng đứng ngoài cửa suốt một ngày một đêm, giờ vẫn còn đang ở ngoài lo lắng ngươi không ăn cơm sẽ đói bụng, cả khuôn mặt đều tiều tụy không ít. Ngươi thì tốt rồi, ở chỗ này ăn uống vui vẻ, hơn nữa còn chơi đùa thoải mái.”
Nàng không khỏi có chút đồng cảm với Tiêu Nam Phong kia.
“Nam nhân thúi Tiêu Nam Phong kia…” Nhắc tới hắn, biểu cảm của Minh Châu liền lập tức khó coi, “Trước kia lúc nào cũng đeo bám ta, còn nói cái gì mà nhìn trúng mỹ mạo của ta, ba ngày hai bữa liền tới nháo chuyện. Kết quả thế nào? Tất cả cũng chỉ để giúp đệ đệ hắn có cơ hội biểu hiện trước mặt ta thôi. Nếu hắn đã muốn nhường ta cho nam nhân khác, vậy ta còn gặp hắn làm cái gì?”
“Ngươi tức giận như vậy…” Hồng Đậu cười hì hì, “Liền chứng minh rằng ngươi thích hắn.”
“Ta… Ta…” Tâm sự trong lòng bị nói toạc ra, Minh Châu liền đột nhiên nói lắp. Cuối cùng, nàng dứt khoát bất chấp tất cả mà nói: “Không sai, đúng là ta thích hắn!”