A Miên giơ tay, vuốt phẳng vết nhăn giữa mày nàng. Cười một tiếng, hắn nhẹ giọng: “Đây là chuyện của bọn họ, không liên quan gì tới chúng ta, đừng nghĩ nhiều quá, chỉ cần làm người đứng xem là được.”
“Chàng nói không sai…” Hồng Đậu bắt lấy tay hắn, “Nhưng Minh Châu là bằng hữu của ta, ta cũng muốn giúp nàng ấy giải quyết chuyện này.”
Khóe môi A Miên mỉm cười, “Ta hiểu, Hồng Đậu là một cô nương tốt, bằng hữu có việc, Hồng Đậu luôn không thể làm ngơ. Chẳng qua cũng may, bằng hữu của Hồng Đậu cũng coi như không quá nhiều, nếu không Hồng Đậu lãng phí quá nhiều thời giờ cho bọn họ, ta sẽ không cao hứng.”
Chậm rãi nói xong, hắn lại cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi nàng.
Nhưng Hồng Đậu lại giơ tay ôm lấy mặt hắn, không cho hắn rời đi nhanh như vậy. Nàng trước tiên khẽ liếm gặm trên môi hắn, lại vươn lưỡi chui vào trong miệng hắn.
Đây vẫn là lần đầu tiên nàng chủ động lớn mật hôn hắn như vậy. Ánh mắt A Miên sáng ngời, mang theo loại cảm giác sung sướng mới lạ, hắn kiềm chế chính mình, chỉ bị động đáp lại nụ hôn của nàng mà không nắm giữ quyền chủ động.
Hắn cảm nhận được ý vị lấy lòng của nàng, cực kỳ giống con mèo nhỏ hắn nuôi khi còn nhỏ, luôn lấy lòng bằng cách vươn đầu lưỡi liếm bàn tay hắn.
Thương nàng kiễng chân quá mệt mỏi, A Miên đưa một tay ôm vòng lấy eo nàng, một tay kia giữ lấy mông nàng, lại nhẹ nhàng dùng lực một chút, Hồng Đậu đã thuần thục dùng cả hai chân cuốn lấy eo A Miên, treo mình trên người hắn.
A Miên đặc biệt thích ôm nàng như vậy, tư thế này sẽ khiến hắn có cảm giác thỏa mãn cực đại, nàng chỉ có thể dựa vào hắn, chỉ có thể toàn thân toàn tâm tin cậy hắn, giống như hoa tầm gửi, chỉ có thể bám vào trên cây khác mới có thể sinh tồn.
Kỹ thuật hôn của Hồng Đậu và A Miên có thể nói là cùng nhau tiến bộ, hai người này đều là lần đầu tiên của nhau, lại đều không nguyện ý để đối phương đi luyện tập cùng với khác, bọn họ đương nhiên cũng chỉ có thể cùng nhau tiến bộ.
Triền miên một lát, Hồng Đậu rốt cuộc cũng kiên trì không nổi, nàng hơi lui lại, kết thúc nụ hôn này, hai má ửng đỏ.
A Miên khẽ cong đôi mắt có chứa ý cười ôn nhu, không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, dịu dàng thắm thiết. Trên môi hắn đẫm nước, đặc biệt mê người.
Đối với A Miên, Hồng Đậu trước nay đều không có sức chống cự, vì thế, nàng không nhịn được lại tiến lên liếm liếm môi hắn, cất giấu nỗi lòng tràn đầy vui mừng, nàng nói: “Ta còn nguyện ý dành thời gian cả đời cho A Miên đấy.”
Cho nên không cần ghen, dù nàng có dành thời gian cho bè bạn, thì nàng vẫn thích A Miên hơn cả.
A Miên thấp giọng cười một tiếng, lại vùi đầu, hắn nhẹ nhàng cắn lên da thịt trắng nõn trên cổ nàng, không khiến người ta cảm thấy đau, mà ngược lại khiến trái tim người ta râm ran khó nhịn.
Hồng Đậu ôm cổ hắn, ngượng ngùng nheo mắt lại, “A Miên, chúng ta về phòng đi.”
“Được.” A Miên mỉm cười, ôm nàng về phòng.
Hôm nay nàng vốn đã bị hắn lăn lộn đến sau giờ ngọ mới có thể ra cửa, còn quyết định phải nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày, bỗng nhiên tâm huyết dâng trào mà mời gọi A Miên, chẳng qua là nàng thuận theo cảm xúc.
Trong phòng, không khí kiều diễm.
Hồng Đậu ánh mắt mê ly nhìn nóc giường, khi nam nhân vùi đầu trước ngực khẽ cắn nụ hồng, nàng không nhịn được đan tay vào mái tóc đen của hắn. Không đau, chỉ kích thích ngoài ý muốn.
“A Miên… Giống như Minh Châu đối với Tiêu Nam Phong… Ta cũng… Ta cũng nỗ lực sinh cho chàng một đứa trẻ, được không?”
Động tác của A Miên khựng lại, lát sau, hắn cũng chỉ cười một tiếng, hôn lên môi nàng.