Nghe được Minh Châu không phải không muốn gả cho mình, Tiêu Nam Phong thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng tiếp theo, hắn lại thấp thỏm hỏi: “Minh Châu, nàng để ý thân phận hung thủ độc hại mẫu thân của ta sao?”
“Không phải ta để ý.” Minh Châu bỏ màn thầu xuống, xụ mặt: “Mà là con của ta để ý.”
Biểu cảm của Tiêu Nam Phong lập tức trở nên phức tạp, hết sức rối rắm.
Bên kia đang rối rắm, bên này Hồng Đậu uống một ngụm cháo liền nhíu mày, “Nóng…”
A Miên lấy khăn ra nhẹ nhàng lau chút cháo dính trên khóe miệng Hồng Đậu, lại cầm lấy thìa cháo thổi nguội bớt rồi mới đưa đến bên miệng Hồng Đậu.
Hồng Đậu uống một ngụm cháo, cũng không nhìn sang bên kia, mà chỉ dùng đôi mắt cười nhìn A Miên nói: “Tiêu Nam Phong, ngươi cứ như vậy muốn đeo trên lưng tội danh độc hại mẫu thân, là định gánh tội thay ai thế?”
Dứt lời, nàng lại há miệng, mỹ mãn uống một ngụm cháo.
So với Hồng Đậu và A Miên tình chàng ý thiếp bên kia, không khí giữa Tiêu Nam Phong và Minh Châu bên này có vẻ hơi căng thẳng.
Tiêu Nam Phong nhấp môi không nói, câu hỏi của Hồng Đậu khiến hắn cảm thấy khó xử.
Minh Châu thấy hắn còn chưa chịu nói thật, liền không khỏi cầm bát đặt thật mạnh xuống bàn. Nàng tức giận!
Nàng hiện tại là thai phụ, nàng lớn nhất, nàng dễ nổi giận, cũng là việc đương nhiên!
Tiêu Nam Phong run cả người, lại kéo kéo tay áo Minh Châu, “Minh Châu… nàng đừng để mình bị đói…”
Dáng vẻ này thật giống cô vợ nhỏ.
Minh Châu “Hừ” một tiếng thật mạnh, quay đầu đi không nhìn hắn.
Vẻ mặt Tiêu Nam Phong càng thêm khổ sở.
Hồng Đậu lại nói: “Tiêu Nam Phong, ngươi phải hiểu rõ, nếu trên lưng ngươi mang tội danh mưu hại mẫu thân, vậy tương lai con của ngươi sẽ phải chịu bao nhiêu ánh mắt khác thường? Nó lại phải nhận áp lực bao lớn? Đổi lại vị trí mà tự hỏi, ngươi cũng sẽ không muốn mình có một người cha xấu xa như vậy đúng không?”
“Còn cả Liễu cô nương.” A Miên cũng nói: “Nếu Liễu cô nương chưa chồng mà có con, tất nhiên sẽ rước lấy rất nhiều lời đàm tiếu. Bị những người khác nói ra nói vào, vậy thì cuộc sống về sau cũng sẽ không quá suôn sẻ.”
Hồng Đậu cùng A Miên kẻ xướng người hoạ, thành công khiến Tiêu Nam Phong càng thêm đau đầu. Quả thực, hắn hiện tại không chỉ có một mình, hắn cũng cần suy nghĩ cho Minh Châu và con bọn họ.
Minh Châu lạnh nhạt nhếch miệng, lại hạ liều thuốc nặng sau cùng, “Cùng lắm nếu về sau không sống nổi, ta đành phải cùng đứa trẻ chọn một con đường thôi.”
“Không được!” Tiêu Nam Phong hợp tình hợp lý bắt lấy tay Minh Châu, “Ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện!”
Hồng Đậu đã ăn no, A Miên vừa cầm khăn tay lau miệng cho nàng, vừa cười nói: “Cho nên, Tiêu đại thiếu gia chuẩn bị ăn ngay nói thật?”
“Ta… Thôi được rồi.” Tiêu Nam Phong thất bại nói: “Kỳ thật ta nguyện ý gánh tội danh này, là vì… vì Bắc Phong.”
Minh Châu nhíu mày, “Chuyện này liên quan gì tới Tiêu nhị thiếu gia?”
“Bắc Phong hắn thật ra là… thật ra là nhi tử của cô cô ta.” Tiêu Nam Phong bất đắc dĩ nói: “Mà ta cũng chưa bao giờ gặp cô cô, chỉ là trong lúc vô tình nghe được nương và Tần ma ma nói chuyện, thế mới biết, ta còn có một cô cô qua đời nhiều năm, mà Bắc Phong… kỳ thật là con của cô cô. Cô cô ta rời khỏi nhân thế, cũng là do nương ta…”
Hồng Đậu hứng thú, “Vì sao nói cái chết của cô cô ngươi có liên quan tới nương ngươi vậy?”
“Bởi vì năm đó cô cô bị nhà chồng hưu bỏ, cũng chính là do nương ta.”
Minh Châu nghi vấn, “Lời này có ý gì?”
“Nói như vậy là bởi vì khi đó… cô cô dan díu với người khác…” Nói lên điều này, Tiêu Nam Phong cũng rất không tự nhiên, “Về sau, chính nương ta tố giác chuyện cô cô dan díu, nên… nên cô cô mới bị nhà chồng hưu bỏ.”