“Nếu Hồng Đậu nghĩ như vậy, thì cứ cho là vậy đi.”
Dáng vẻ hết sức thần bí của hắn gợi lên lòng hiếu kỳ của Hồng Đậu, nàng bắt lấy tay hắn, truy hỏi: “Có phải chàng đã phát hiện ra điều gì không? Mau nói cho ta biết, đừng có thừa nước đục thả câu!”
“Hồng Đậu thông minh như vậy, nếu ta phát hiện ra điều gì, sao Hồng Đậu lại không phát hiện được đây?”
Hồng Đậu bĩu môi, “A Miên… chàng đáng ghét!”
Một xiên kẹo hồ lô đỏ mọng quơ quơ trước mắt nàng.
A Miên hồi tưởng, “Vừa rồi là ai nói ta đáng ghét ấy nhỉ?”
“A Miên chàng tốt nhất!” Hồng Đậu nhảy lên, muốn lấy kẹo hồ lô từ trong tay hắn, nhưng A Miên vừa đưa tay lên, nàng có nhảy cũng không với tới được. Sau vài lần như thế, nàng tức giận, “Chàng không cho ta, ta tự mua được!”
“Nàng mang theo tiền sao?”
Tay Hồng Đậu đang muốn lấy túi tiền bên hông liền khựng lại, nàng quả thật không mang tiền theo.
“Hồng Đậu ngoan.” A Miên cúi người xuống, thấp giọng cười: “Như vậy đi, nàng hôn ta một cái, ta liền đưa kẹo hồ lô cho nàng.”
Hồng Đậu nhìn người đi đường xung quanh, làm hành vi thân mật trước công chúng thật sự không phù hợp với phong cách của nàng. Vì thế, nàng lại nhìn chằm chằm mặt hắn trong chốc lát, bỗng nhiên buột miệng thốt ra hai chữ, “Tướng công.”
A Miên sửng sốt.
Nàng thấy dáng vẻ ngây ngốc khó gặp của hắn liền nghịch ngợm cười, lập tức đoạt lấy kẹo hồ lô về tay, lại hoả tốc lui ra sau một bước, “A Miên, chàng muốn đấu với ta sao, vẫn còn non lắm.”
A Miên bật cười, đôi mắt phượng như hai hồ nước trong kia, có lúc lạnh nhạt nhìn người, có khi lại cất giấu đa tình nhu mị, lại luôn có một vẻ trong sáng khó tả. Hắn nói: “Gọi lại lần nữa đi.”
“Không gọi!” Hồng Đậu xoay người, nhảy nhót tiến lên phía trước.
A Miên đuổi kịp bước chân nàng, nắm lấy một bàn tay nàng, ôn tồn nói: “Hồng Đậu ngoan, lại kêu một tiếng tướng công nghe chút nào.”
“Không gọi.” Hồng Đậu cắn kẹo hồ lô, căn bản là không liếc mắt nhìn hắn một cái.
A Miên tiếp tục dỗ nàng, “Nàng kêu thêm một tiếng, về sau ngày nào ta cũng mua kẹo hồ lô cho nàng ăn.”
“Ta tự có tiền, ta cũng có thể mua.” Hồng Đậu rốt cuộc ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm trang nói: “Hơn nữa, chúng ta hiện tại còn chưa thành thân, ta gọi chàng là tướng công còn ra thể thống gì?”
Dáng vẻ đứng đắn hiện tại này của nàng cứ như thể người vừa gọi “Tướng công” kia không phải là nàng vậy.
A Miên chớp chớp mắt, phía dưới lông mi thật dài là ánh mắt trong suốt thuần tịnh, bất chợt xuất hiện thêm một vẻ đáng thương, “Hồng Đậu, gọi một tiếng nữa, không được sao?”
Hồng Đậu ôm ngực, bị đáng yêu chết rồi! Nàng mãnh liệt chỉ trích, “A Miên, bán manh* là phạm quy! Chàng không thể cố ý giả bộ đáng thương được!”
(*)Bán manh: tỏ vẻ đáng yêu “Hồng Đậu…” Hắn thấp giọng gọi tên nàng, “Ta cho nàng sàm sỡ. Gọi một tiếng tướng công nữa, được không?”
Một kích nhập hồn!
Hồng Đậu nỗ lực duy trì thần sắc thoạt nhìn có vẻ sẽ không dao động của mình, nàng lại thấp giọng khụ một tiếng, “Chàng đừng nói nữa, ta là một người có nguyên tắc.”
Ừm, nàng đúng là một người có nguyên tắc, sẽ không khuất phục trước đồ ăn ngon, cũng sẽ không khuất phục trước sắc đẹp…
“Đêm nay ở trên giường, Hồng Đậu muốn lăn lộn ta thế nào cũng được…” A Miên cúi đầu, ở bên tai nàng thấp giọng thong thả nói: “Chỉ cần Hồng Đậu nguyện ý gọi ta thêm một tiếng tướng công.”
Lăn lộn như thế nào cũng được… Nói cách khác, mấy trò như trói dây hay sắm vai nhân vật cũng đều có thể!?
Mũi Hồng Đậu nóng lên, nàng thuần thục che mũi lại, không cho máu mũi chảy ra, lại ngước mắt nhìn A Miên, quyết đoán ngọt ngào kêu một tiếng, “Tướng công!”
A Miên sung sướng cười.