Sự thật chứng minh, về việc vận động hỗn hợp nam nữ ở trên giường này, bất luận ban đầu quyền chủ động có do ai nắm giữ, tới cuối cùng, quyền chủ động cũng sẽ trở lại vào tay bên có thể lực mạnh hơn.
Ví dụ như, cuối cùng Hồng Đậu bị trói hai tay, lăn qua lộn lại bị người ăn sạch sẽ, lại ví dụ như, nàng vừa xin tha còn vừa phải kêu to: “Chủ nhân… Cầu xin ngài bỏ qua cho ta lần này…”
Ừm… cái gì mà trói dây, cái gì mà sắm vai nhân vật, quả thật vẫn khiến người chơi rất vui vẻ, nhưng chỉ có mỗi A Miên chơi vui thôi!
Khi Hồng Đậu đỡ cái eo già cỗi ngồi dậy từ trên giường, nhìn A Miên thần thái sáng láng liền tiện tay vơ cái gối ném qua, A Miên nhẹ nhàng tiếp được, hắn đã mặc xong quần áo, lại ngồi xuống bên mép giường, tri kỷ xoa cái eo đau nhức của Hồng Đậu, hắn cười, “Sáng sớm đã có sức lực ném đồ, xem ra đêm qua ta không đủ nỗ lực.”
“A Miên!” Hồng Đậu cắn răng, “Trong vòng ba ngày, không cho chàng chạm vào ta!”
Nàng muốn ngưng chiến, nàng muốn nghỉ ngơi lấy lại sức lực!
A Miên gật đầu, “Được.”
Hửm?
Trả lời nhanh như vậy, nhất định có vấn đề!
Nhưng A Miên chỉ cười. Hồng Đậu có hoài nghi cũng vô dụng, nàng vẫn chưa biết, nếu A Miên lại muốn nàng, hắn có thể hết sức dễ dàng bày ra các loại dáng vẻ quyến rũ, người đầu tiên không kìm lòng được tuyệt đối sẽ chính là Hồng Đậu.
A Miên rất rõ ràng, sức chống cự của Hồng Đậu với hắn bằng không.
Không lâu sau, Minh Châu tất bật một đêm ở Tiêu phủ rốt cuộc đã trở lại, nghe tin này, Hồng Đậu cũng không buồn nằm ỳ ra nữa mà vội rời giường kéo A Miên đi tìm Minh Châu.
Nhưng ở trong viện của Minh Châu chỉ thấy một mình Tiêu Nam Phong thần sắc tiều tụy, hắn vừa thấy Hồng Đậu đã biết nàng tới để làm gì, liền nói ra: “Minh Châu bận rộn một đêm, ta lo cho nàng nên đã để nàng về phòng nghỉ ngơi trước.”
“Ồ…” Hồng Đậu đáp lại, nàng vốn đang định hỏi Minh Châu một chút xem mọi chuyện rốt cuộc thế nào, hiện tại chỉ có Tiêu Nam Phong ở đây, nếu hỏi hắn chuyện Tiêu gia hình như có chút không tốt lắm.
Nhưng A Miên lại trực tiếp hỏi: “Tiêu đại thiếu gia, chuyện Tiêu gia rốt cuộc xử lý như thế nào?”
Hồng Đậu đưa một ánh mắt về phía A Miên, A Miên cũng nhìn nàng, khó hiểu chớp chớp mắt.
Hồng Đậu mệt tâm từ bỏ.
Tiêu Nam Phong miễn cưỡng nói: “Cha ta ông ấy… bị nhát dao kia làm tổn thương đến xương sống. Minh Châu nói, trừ phi có thể tìm được thuốc gắn xương nối mạch, nếu không cho dù vết thương có lành, ông ấy cũng chỉ có thể cả đời ngồi trên xe lăn.”
Tiêu Chính An đáng bị tê liệt cả đời trên giường, Hồng Đậu không cảm thấy đồng tình chút nào hết. Nàng lại hỏi: “Vậy Tiêu phu nhân thì sao?”
“Nương ta hiện đang có Bắc Phong chăm sóc.” Tiêu Nam Phong nói: “Ta cũng tung ra tin tức, người đâm bị thương cha ta … kỳ thật là ta. Mong hai vị không nói ra chuyện đêm đó.”
Mà người biết chân tướng đều hiểu trong lòng, Tiêu Nam Phong làm như vậy chẳng qua là để bảo vệ mẫu thân hắn.
A Miên nói: “Ngươi làm như vậy là không định rửa sạch oan khuất trở lại Tiêu gia.”
“Phải, ta không định trở lại Tiêu gia.” Tiêu Nam Phong thở ra nói: “Cho dù có rửa sạch oan khuất chuyện ta hạ độc, thì người đời cũng đều sẽ biết, cha ta mới là thủ phạm hạ độc nương ta … Ta làm như vậy sẽ bảo vệ thanh danh Tiêu gia, cũng bảo vệ danh dự cha ta, càng bảo vệ nương ta, như vậy là tốt rồi.”
Hồng Đậu lại thấy không cam lòng thay hắn, “Vậy còn ngươi? Trong chuyện này, người vô tội nhất rõ ràng là ngươi, kết quả lại chỉ có mình ngươi mang tiếng xấu, thật quá không công bằng!”
“Nhưng đây là kết quả tốt nhất.” Tiêu Nam Phong rất bình tĩnh. Khi đưa ra quyết định này, hắn đã chuẩn bị tốt việc từ bỏ hết thảy ở Tiêu gia. Chỉ hy sinh một mình hắn mà có thể đổi lấy sự yên ổn của Tiêu gia, rất đáng.